Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 627: Điều người

Hàn Thành nghĩ một chút rồi đáp: “Ngày mai anh gọi điện báo với bên bộ đội tình hình, xin lãnh đạo điều lính trên người không có nhiệm vụ cách đây gần qua giúp, tranh thủ thu hoạch trong một hai ngày này” Ngược lại Tô Tiếu Tiếu không nghĩ đến một điểm này: “Như vậy có hợp quy tắc không?”
Hàn Thành nói: “Bánh Bao nhỏ có một câu nói thật ra rất đúng, trời đất rộng lớn ăn cơm là lớn nhất, mọi người còn không ăn được cơm thì nói gì đến những chuyện khác nữa?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Vậy được, sáng ngày mai đi gọi điện.
Hôm sau, mới sáng tinh mơ đã treo đầy mây đỏ, cuối cùng đài khí tượng cũng báo cáo giám sát được bão sắp đổ bộ, mời các đại đội chuẩn bị sẵn sàng công tác gặt vội lúa nước trước thời hạn.
Hàn Thành ngay lập tức gọi điện cho lão thủ trưởng, lão thủ trưởng nghe được tình hình bên này cũng không từ
chối mà đàm phán với bên bộ đội cách công xã Tô Gia gần nhất.
Tốc độ thật nhanh, ngay chiều hôm đó “viện binh” đã tới, một trăm mấy chục anh lính mặc quân trang vẻ mặt phơi phơi tới đây trợ giúp, không nói hai lời lập tức xắn ống quần tập trung vào công việc thu hoạch.
Các xã viên sau khi nghe được đài phát thanh cũng không còn làm biếng tiêu cực nữa, ngay cả xã viên lười nhất cũng xốc lại mười phần tinh thần.
Bốn đứa trẻ lớn cũng không giống như ngày đầu tiên mang tính chất chơi cà lơ phất phơ nữa, trải qua rèn luyện một ngày, cuối cùng động tác thu hoạch của bọn trẻ cũng vô cùng trôi chảy, tất cả đều ra sức tập trung vào
công việc gặt vội.
Cơm Nắm nhìn thấy ốc vặn cũng không nhặt, Trụ Tử nhìn thấy cá chạch cũng không bắt, tất cả mọi người trên dưới một lòng chỉ mong sao sớm thu hoạch lúa nước cất vào trong kho lúa.
Nhà ăn công xã lại mở lại mời người tới giúp làm việc, cái khác không nói nhưng lo cho mọi người ăn uống cũng là việc cần thiết, Tô Tiếu Tiếu và Lý Ngọc Phụng dẫn mấy người phụ nữ chuẩn bị nước đường giải nóng, cũng bắt đầu chuẩn bị cơm tập thể cho mọi người.
Tô Chấn Hoa đi tới đập chứa nước bắt mười mấy con cá trắm cỏ lên rồi lại vội vàng gia nhập vào đại quân gặt vội.
Trong ruộng bận rộn đến khí thế ngút trời mà Tô Tiếu Tiếu ở bên này cũng làm đến sục sôi ngất trời, điều kiện trong thôn có hạn, cho dù nói thế nào thì cơm lương thực phụ vẫn bao no, rau dưa củ quả của các hộ gia đình cũng được đều nhặt mang qua đây, mười mấy con cá trắm nặng gần chục cân đủ để mọi người ăn no vài phần. Cá trắm cũng không làm theo mấy cách sặc sỡ đó mà xử lý sạch sẽ thái thành miếng, trực tiếp dùng hai cái chảo to thêm vài lát gừng và đại hồi vào nấu chín, đợi nấu đến gần được bỏ thêm đậu phụ, cà tím, và đậu cô ve vào, mỗi người chia đầy một muôi đã đủ ăn cơm.
Năm giờ chiều đúng giờ ăn cơm, hôm nay toàn bộ xã viên đều có thể tới nhà ăn ăn cơm, mọi người đều không cần nói, công việc gặt vội vẫn luôn không dừng lại, tự động tự giác chia tốp ăn cơm, tốp ăn xong lại tiếp tục không ngừng tham gia vào công tác gặt vội, đổi một tốp khác tới ăn.
Bốn anh trai sáu giờ mới ăn cơm cũng ăn như hà bá đánh vựa, Cơm Nắm và Trụ Tử ăn cơm chưa bao giờ nhanh như vậy, nhanh chóng ăn xong không nói hai lời lại gia nhập vào đại đội gặt vội, cũng không nói được vài câu với Tô Tiếu Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu thương Hàn Thành cũng thương đám trẻ nhưng cũng không nói gì cả.
Người đông sức lớn, lại thêm các anh lính thể lực tốt được huấn luyện có bài bản, làm việc cũng một chọi hai,
công tác gặt vội vốn ít nhất phải cần ba bốn ngày, nhưng mọi người nhân lúc có ánh trăng trực tiếp gặt đến chín giờ tối mới gặt xong toàn bộ lúa nước.
Mặt khác công tác đập lúa và phơi thóc chỉ có thể đến sáng ngày mai mới tiếp tục.
Các anh lính còn phải về bộ đội ngay trong đêm, mọi người luyến tiếc bọn họ, trong nhà có trứng gà thì đưa trứng gà cho bọn họ, có khoai lang khô thì tặng khoai lang khô… tóm lại có thể ăn hay không thể ăn đều mang hết ra, nhưng bọn họ không chịu lấy, nói không thể lấy một cây kim sợi chỉ của quần chúng, chậm rãi tới rồi lại chậm rãi đi, không mang theo lấy cả một gợn mây.
Hàn Thành và rất nhiều xã viên cùng nhau đích thân tiễn những quân nhân đã tới đây giúp đỡ đến cổng thông cùng chào theo kiểu lính rồi mới quay người đi về nhà.
Hơn chín giờ tối Hàn Thành mới kéo lê cơ thể mệt mỏi về đến nhà, nhà họ Tô ngoại trừ ba đứa nhỏ vẫn chưa biết làm việc ra thì những người khác đều mệt đến mức thắt lưng không thẳng nổi.
Bánh Đậu nhỏ cả ngày làm cái đuôi nhỏ của mẹ, lúc thì đưa củi thổi lửa cho cô, lúc thì giúp cô rót nước đấm lưng, bận trước bận sau chỉ sợ cô mệt cũng khiến bản thân mệt đến phát hoảng.
976 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận