Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 460: Thi đỗ

Hàn Thành nói phía bên thị trấn Thanh Phong vẫn chưa có người nào nhận được, kêu ông ấy không cần gấp, đợi
nhận được chắc chắn sẽ lập tức báo cho ông ấy biết.
Cùng với thư trúng tuyển tới từng lá giống như bông tuyết rơi, thí sinh vẫn chưa nhận được thư báo trúng tuyển
trong lòng càng nóng như lửa đốt.
Trong đoàn văn công có một đồng chí nữ nhỏ hơn Nhã Lệ bảy, tám tuổi đã nhận được thư báo trúng tuyển học viện điện ảnh ở thủ đô, lúc đầu cô ta và Nhã Lệ tham gia thi kỹ năng cùng nhau được phỏng vấn. Sau khi cô ta nhận được thư báo trúng tuyển, Tô Minh Lan nhân cơ hội châm biếm Nhã Lệ một phen. Nhã Lệ đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần thi rớt, năm sau lại thi tiếp. Cô ấy dự định báo vào một đại học bình thường không cần thi kỹ năng nữa, điều khá hậm hực là thi rớt có nghĩa cô ấy còn phải đối diện với Tô Minh Lan, một ngày không thi đỗ
đại học rời khỏi nơi này, cô ấy còn phải đối mặt với Tô Minh Lan.
Thật ra Trương Hồng Đồ đã chuẩn bị sẵn hai phương án, năm ngoái đã gửi thư báo cáo xin được điều về thủ đô,
thư xin với danh nghĩa vợ chồng, phỏng chừng trong lúc nhất thời cũng rất khó xuống được. Một ngày này, Tô Tiếu Tiếu vẫn giống như bình thường, ngồi xe của Trương Hồng Đồ về nhà. Gần đến cửa nhà, từ xa đã nhìn thấy một nhân viên bưu tá mặc áo khoác quân màu xanh lục đang nấn ná ở cửa
nhà Nhã Lệ. Phản ứng đầu tiên của Nhã Lệ là giấy báo trúng tuyển của Tô Tiếu Tiếu đã đến và anh ta đi nhầm tới
cửa nhà cô ấy: “Tiếu Tiếu, mau xuống xe, chắc chắn là giấy báo trúng tuyển của em tới rồi!”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Đó là cửa nhà chị mà, nói không chừng là của chị tới rồi.
Nhã Lệ lắc đầu đáp: “Hai nhà chúng ta gần nhau, chắc chắn anh ta đi lộn cửa, mau xuống xem đi em?
Tô Tiếu Tiếu kéo cửa xe đi xuống, hỏi đồng chí bưu tá: “Đồng chí bưu tá, xin hỏi anh tới gửi thư báo trúng tuyển
phải không?” Ông chú bưu tá hàm hậu gật đầu, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp: “Đúng đó đúng đó, xin hỏi cô là đồng chí Nhã Lệ phải không?” Tô Tiếu Tiếu lắc đầu, vẫy tay với Nhã Lệ: “Nhã Lệ mau qua đây, giấy báo trúng tuyển của chị tới rồi này. Nhã Lệ kinh ngạc há to mồm, cùng tay cùng chân đi tới, Trương Hồng Đồ còn vui hơn cả cô ấy, chạy bước nhỏ
tới nhận bao thư trên tay bưu tá: “Là giấy báo trúng tuyển của Nhã Lệ phải không? Chắc chắn là Nhã Lệ chứ không phải Tô Tiếu Tiếu?”
Đồng chí bưu tá nhìn anh ấy với vẻ cạn lời: “Vị đồng chí này, chúng tôi làm bưu tá cũng phải biết chữ chứ, hai tên
này khác biệt lớn như vậy sao tôi có thể nhận lầm được?”
“Cảm ơn cảm ơn!” Trương Hồng Đồ nhìn phong thư trong tay bàn tay run rẩy, quay đầu chạy về ôm Nhã Lệ lên
xoay một vòng: “Nhã Lệ, vợ ơi, em thi đỗ đại học rồi, em thật sự thi đỗ đại học rồi!”
Nhã Lệ đỏ hoe mắt, mừng đến bật khóc nước mắt rơi như mưa: “Lão Trương, thật sao? Em thật sự thi đỗ đại học
rồi sao?”
Trương Hồng Đồ đưa thư cho cô ấy: “Thật đó vợ ơi, em thật sự thi đỗ đại học rồi!”
Nhã Lệ ôm Trương Hồng Đồ khóc không thành tiếng: “Em… em thi đỗ đại học rồi sao? Em… em có thể rời khỏi
đoàn văn công rồi, không cần bị Tô Minh Lan chọc tức nữa sao?”
Trương Hồng Đồ cũng đỏ hoe mắt, vợ chồng tương kính như tân nhiều năm, cùng nhau trải qua cuộc sống khó khăn hoạn nạn nhưng Nhã Lệ chưa bao giờ từng khóc, trở về đoàn văn công đi làm lại bị Tô Minh Lan chọc tức khóc vài lần. Trương Hồng Đồ nhìn thấy cũng cảm thấy buồn bã, trừ tim đau ra lại không thể giúp được cô ấy,
kêu cô ấy từ chức không làm nữa thì cô ấy không chịu, nói không thể vừa có khó khăn là đã rụt cổ, làm tấm
gương xấu cho con trai, lần này xem như đã ổn rồi.
Nhân viên bưu tá bị gạt qua một bên mấy ngày này đã thấy qua quá nhiều cảnh tượng như vậy rồi, cũng thấy vui
vẻ thay bọn họ: “Các cô giúp tôi ký nhận trước một chút, tôi cũng tiện đưa nhà tiếp theo.
Nhã Lệ lau nước mắt ký tên cho ông ta, hỏi: “Đồng chí bưu tá, làm phiền chú tìm xem có giấy báo trúng tuyển
của Tô Tiếu Tiếu không?”
Đồng chí bưu tá lắc đầu: “Hôm nay khu này chỉ có một lá của cô thôi, lại đợi tiếp đi, mấy ngày này đều liên tục
tới mà”
Nhã Lệ gật đầu: “Được, cảm ơn chú”
Sau khi bưu tá đi, Nhã Lệ mới giang hai tay ôm Tô Tiếu Tiếu: “Cảm ơn em, Tiếu Tiếu, thật sự cảm ơn em, nếu
như không có em, chị chắc chắn không thể thi đỗ đại học. Em thật sự là quý nhân của cả nhà chị, giấy báo trúng
tuyển của em cũng sẽ tới rất nhanh thôi, đừng lo lắng”
984 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận