Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 168. Chia ly 2

Chương 168: Chia ly 2
Tiểu Bảo rất ngoan, cậu bé cũng không khóc lóc ỉ ôi mà chỉ gật đầu, im lặng cụp mắt xuống, nước mắt giống như hạt châu đứt sợi, từng giọt nối tiếp nhau rơi vào trong bát.
Tô Tiếu Tiếu cũng rất buồn, cô rất thích người nhà mình, cũng không nỡ để Lý Ngọc Phụng và Tiểu Bảo đi, trông thấy Tiểu Bảo khóc cô cũng không nhịn được mà đỏ hoe mắt.
Nhưng không có cách nào khác, Lý Ngọc Phụng và Tiểu Bảo cầm thư giới thiệu mà đại đội phê qua đây thăm người thân, cho dù bọn họ bằng lòng ở lâu dài thì cũng không có cách nào ở quá lâu được.
Còn nữa, Tiểu Bảo không về thì anh hai và chị dâu cũng sẽ không đồng ý.
Mấy đứa trẻ cũng im lặng, Cơm Nắm và Trụ Tử đều đỏ hoe mắt, Bánh Đậu nhỏ ngây thơ chạy qua ôm anh Tiểu Bảo: “Anh trai, không khóc…’
Tiểu Bảo lau nước mắt, ôm Bánh Đậu nhỏ lên và lắc đầu: “Khi nào đến tết anh có thể gặp lại Bánh Đậu nhỏ rồi, anh không khóc, là gió lớn quá khiến bụi bay vào mắt mà thôi.”

Cơm Nắm tặng hộp bút mà mình thích nhất cho Tiểu Bảo, Trụ Tử cũng tặng cho Tiểu Bảo một viên đá nhỏ mà cậu bé đã cất giữ rất lâu.
Sau bữa sáng, Lý Ngọc Phụng bế Bánh Đậu nhỏ, còn Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành xách toàn bộ hành lý, mấy đứa trẻ đi đằng trước, cả gia đình đều im lặng tiễn Tiểu Bảo và bà ngoại lên tàu hỏa.
Tiểu Bảo kéo cửa sổ, ra sức vẫy tay với bọn họ, miệng còn hô gì đó, Lý Ngọc Phụng cũng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi trốn ở một bên lặng lẽ lau nước mắt.
Cơm Nắm và Trụ Tử đuổi theo xe lửa một mạch: “Tiểu Bảo, bọn em sẽ nhớ anh, anh nhớ phải viết thư cho bọn em cũng phải nhớ bọn em nữa đó!”
Tô Tiếu Tiếu ôm Hàn Thành khóc không thành tiếng, Bánh Đậu nhỏ trong lòng Hàn Thành vô cùng đau lòng, cậu bé xoa đầu Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ không khóc…” nói rồi mình cũng bật khóc theo.
Hàn Thành vuốt tóc vợ: “Được rồi, không khóc, anh sẽ gom ngày nghỉ lại đợi khi nào đến tết tranh thủ nghỉ thêm vài ngày, rồi chúng ta về thôn Tô Gia ở lâu một chút.”
Tô Tiếu Tiếu hít mũi, lắc đầu: “Em không sao, chỉ là không kiềm chế được.”
Qua lần này, cô lại càng hạ quyết tâm hơn, cô không thể làm người lười biếng như vậy được nữa, ít nhất cũng phải cố hết sức để người nhà của mình trải qua cuộc sống tốt hơn, sau này cho dù đi nơi nào cũng phải có năng lực đón bọn họ đến bên cạnh mình, cho dù không ở chung nhưng ở cùng một thành phố, cùng một tiểu khu cũng được.
Ly biệt là buồn bã, nhưng cũng là để lần sau hội ngộ tốt hơn.
Tính hay quên của trẻ con lớn, có đồ ăn ngon và có đồ chơi, cảm giác buồn bã cũng sẽ không kéo dài quá lâu.
Tiễn Lý Ngọc Phụng và Tiểu Bảo đi rồi, Hàn Thành đi làm còn Tô Tiếu Tiếu dẫn đám trẻ thuận đường đi vào chợ mua đồ ăn, hôm nay đến lượt mua đồ mà Trụ Tử muốn ăn, Trụ Tử và Cơm Nắm khác nhau, ở trong mắt cậu bé cho dù Tô Tiếu Tiếu nấu gì cũng đều ngon hết.
Trụ Tử biết mình rất may mắn, Tiểu Bảo là cháu ruột của dì Tô, cậu bé rất muốn ở lại nhưng khi nên về nhà vẫn phải về nhà, mà mình vì không có nhà lại trở thành một phần của nhà họ Hàn khiến cậu bé rất biết ơn: “Dì Tô nấu gì cũng ngon hết, dì xem thế nào rồi mua là được ạ.”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Trụ Tử: “Dì nhìn thấy Trụ Tử thích ăn cá có phải không? Vậy hôm nay chúng ta mua một con cá nhé.”
So với những thứ khác thì Trụ Tử quả thật thích ăn cá hơn, cách đây không lâu cậu bé rụng hai cái răng cửa, ăn thức ăn mềm một chút lại càng thuận tiện hơn, nhưng cậu bé cũng không ngờ dì Tô sẽ để ý đến vấn đề này, mới cười ngại ngùng đáp: “Vâng.”
“Mẹ ơi, vậy tối nay nhà mình ăn gì ạ?” Cơm Nắm hỏi.
“Tối nay ăn trứng xào cà chua đi, chúng ta mua xong cá rồi đi tới chỗ cây cầu lớn đằng trước mua vài quả trứng gà.” Tô Tiếu Tiếu bàn bạc với tụi nhỏ.
Hiển nhiên lũ trẻ không có ý kiến, dù sao mỗi tuần có thể ăn món ăn mình thích một lần khiến Cơm Nắm nhỏ vẫn rất hài lòng.
Hôm nay mua một con cá chim trắng, cá này cần phiếu, phiếu thịt trong nhà đã không còn nhiều, những ngày sau này trong tháng còn cần đến phiếu thịt, sau này cùng lắm một tuần ăn một hai lần thôi, phải tới chợ đen mau thêm ít trứng gà tích trữ mới được.
Lần đầu tiên đám trẻ đi chợ phía đông, ngay cả Trụ Tử cũng không biết còn có nơi này nữa.
Cơm Nắm nhỏ kéo tay mẹ, tròng mắt đảo như bi: “Mẹ ơi, nơi này giống y nơi lần trước mình tới mua dầu vậy.”
Bằng không sao lại nói Cơm Nắm nhỏ thông minh cơ chứ, đều là chợ đen, có thể không giống nhau được sao?
“Nơi này không thể để nhiều người như vậy biết được, đây cũng là bí mật của gia đình chúng ta nên không thể nói ra ngoài, biết chưa?” Tuy rằng tới nơi này mua đồ đều là bí mật mà mọi người biết nhưng trong lòng không nói thẳng. Có điều, biết là một chuyện còn công khai loan truyền là một chuyện khác, cũng chỉ có cái miệng rộng như Trần Ái Dân mới sợ người ta không biết anh ta từng đi chợ đen mua đồ.
Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ gật đầu, ý bảo mình đã biết.
[Cảm ơn HanLe21 đã đẩy 30 kim phiếu cho truyện, top 14 rồi cả nhà ơi ^^]
Bạn cần đăng nhập để bình luận