Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 255: Hạnh phúc

Tiểu Bảo không biết thì hai người khác cũng rất kiên nhẫn giảng cho cậu bé nghe, Bánh Đậu nhỏ cũng sẽ nhét
một viên kẹo vào trong miệng Tiểu Bảo, Tô Vệ Dân cảm thán, mấy đứa trẻ này chưa ở chung bao lâu sao tình cảm lại tốt như vậy? Lúc Tiểu Bảo vừa về còn rầu rĩ không vui mất một khoảng thời gian dài.
Tô Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh Hàn Thành, nhìn đám trẻ rồi gật đầu: “Bọn nhỏ vẫn luôn ngoan như vậy.
“Là Tiếu Tiếu dạy tốt ạ? Hàn Thành bảo.
Tô Vệ Dân càng hài lòng hơn, tán gẫu được vài câu, Tô Tiếu Tiếu kéo Hàn Thành kêu anh mang hành lý về phòng.
Bọn họ về đây bất chợt nên Lý Ngọc Phụng cũng chưa chuẩn bị gì cả, nhưng bà ấy có thói quen định kỳ quét dọn phòng của Tô Tiếu Tiếu, chăn gối gì đó cũng sẽ định kỳ mang đi giặt giũ phơi nắng, trước đó nghĩ có khả năng bọn họ sẽ về đón năm mới nên đã giặt chăn phơi nắng từ trước, lúc này lấy ra vẫn rất sạch sẽ.
Đồ trong phòng Tô Tiếu Tiếu không nhiều nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, cô ngồi dựa vào đầu giường, duỗi tay xoa
eo.
Hàn Thành tới giúp cô xoa bóp: “Ngồi xe lâu như vậy mệt rồi phải không? Em nằm đi, để anh dọn cho Tô Tiếu Tiếu kéo anh ngồi xuống, dựa vào lòng anh: “Anh lái xe còn mệt hơn, chúng ta cùng nằm một lúc đi, đợi
lúc nào ăn cơm mẹ sẽ gọi chúng ta.
Hàn Thành ôm cô: “Có phải như thế không ổn cho lắm không? Hay là anh vẫn nên ra ngoài nói chuyện với mọi
người?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Nghe lời nào, anh nghỉ một lúc đi
Hàn Thành không lay chuyển được cô, quả thật cũng thấy mệt nên nghỉ ngơi cùng cô. Trong phòng bếp, hai mẹ con Lý Ngọc Phụng và Trương Xuân Anh cũng đang nói chuyện gia đình.
“Mẹ, cậu em rể nhà chúng ta thật không tệ đấy, còn đối xử với cô út cũng cực tốt, con cái cũng ngoan nữa
Trương Xuân Anh vừa nói vừa thêm củi vào trong lò.
Lý Ngọc Phụng đảo thịt heo trong chảo, miệng không khép lại được: “Hiển nhiên là tốt rồi, không phải mẹ đã
sớm nói với mọi người rồi sao?”Trương Xuân Anh đáp: “Nghe là một chuyện mà tận mắt chứng kiến là một chuyện khác chứ mẹ, mẹ không nhìn thấy chú sao, đôi mắt đó cứ như mọc ra từ trên người Tiếu Tiếu nhà mình ấy, vô cùng quý trọng”
Nụ cười bên khóe môi của Lý Ngọc Phụng càng đậm hơn: “Ra ngoài đừng nói linh tinh, chỉ nhà mình biết là được, bọn họ đối xử tốt với Tiểu Bảo, mấy đứa trẻ cũng cực ngoan, Trụ Tử cũng giống như con đẻ, con cũng phải đối xử bình đẳng với mấy đứa trẻ, đừng bên nặng bên nhẹ đấy.
Trương Xuân Anh gật đầu: “Con biết rồi ạ, con vẫn có chừng mực mà
Lý Ngọc Phụng: “Con canh lửa nhé, khi nào nước cốt gần sánh thì múc ra, mẹ bỏ vào không ít cải thảo, lát nữa cố hết sức múc cải trắng và miến để bên dưới, bớt cho khi ăn lại không tìm được thịt, mẹ đi vào xem Tiếu Tiếu đã.”
Trương Xuân Anh: “Con biết rồi thưa mẹ”
Lý Ngọc Phụng khó tránh khỏi dặn dò thêm một câu: “Đừng có ăn vụng đấy, lát nữa cùng nhau ăn sau.
Trương Xuân Anh hơi đỏ mặt, cô ta định ăn vụng thật: “Không phải con ăn vụng mà con chỉ muốn thử xem vừa miệng hay chưa thôi”
“Hàn Thành đang nhìn đấy, đừng để mất mặt, trong nhà có khi nào thiếu mất một miếng ăn của con chưa?”
Đứa con dâu này không có tật xấu nào lớn, con người cũng chịu khó, tấm lòng cũng tốt, nhưng tật xấu vụn vặt thì lại có một đống, trước đây trong nhà nhiều chị em, cô ta nhỏ nhất cũng không giành được đồ ăn nên sợ đói, tới nhà bọn họ nhưng tật thèm ăn này vẫn không có cách nào thay đổi được, bình thường Lý Ngọc Phụng cũng nhắm một mắt mở một mắt, lần này Hàn Thành cũng ở đây, cũng đừng làm mất mặt Tiếu Tiếu.
“Con biết rồi mà”
Trương Xuân Anh vẫn luôn cảm thấy mình gả tới đây rất tốt, nhà cô ta nghèo, chị em lại đông, nếu không phải Tô Chấn Hoa xem mắt trúng cô ta, cứ nhất định đòi cưới cô ta thì dựa vào gia cảnh nhà cô ta làm sao có thể gả cho con trai của đội trưởng đội sản xuất? Sau khi cô ta gả qua đây lại sinh con trai, chồng hơi không có chính kiến nhưng cũng nghe lời cô ta, cha chồng rất ôn hòa, mẹ chồng đối xử với cô ta rất không tồi, con trai vừa ngoan lại vừa thông minh, em chồng gả cho người tốt cũng sẽ nghĩ đến nhà mẹ đẻ, cô ta không có gì bất mãn cả, chỉ muốn có thể sinh thêm một đứa con gái là được rồi.
Nhà họ Tô khác với những nhà khác, người khác thèm con trai nhưng nhà họ Tô lại thương con gái nhất, không thấy cả gia đình đều bảo vệ Tô Tiếu Tiếu như tròng mắt sao.
Chỉ là sau khi sinh xong Tiểu Bảo cũng không biết xảy ra chuyện gì mà vẫn luôn không mang thai được nữa, điểm này khiến Trương Xuân Anh vẫn luôn tiếc nuối.
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận