Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 474: Ăn

Trụ Tử nhỏ quay đầu nhìn em gái xinh đẹp trắng trẻo, môi hồng răng trắng cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, trái tim lập tức mềm nhũn, vừa cười vừa bảo: “Không sao, nhà ông nội có nuôi một con cún rất đáng yêu, con bé thấy rồi tự nhiên sẽ quên Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa thôi”
Hôm sau Hàn Thành bàn giao công việc xong xuôi đã gia nhập vào đại quân thu dọn hành lý.
Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa sớm muộn gì cũng phải đưa đi, cả gia đình đang bận rộn thu đồ, không rảnh bận tâm đến bọn chúng nên Hàn Thành dứt khoát đưa bọn chúng tới nhà Triệu Tiên Phong.
Bánh Trôi nhỏ không nỡ, cứ nhất định đòi đi theo, Hàn Thành chỉ đành dẫn cả cô bé đi cùng.
Đến nhà Triệu Tiên Phong, anh vừa mới bỏ lồng xuống, Cá Nhỏ không rõ chuyện bên trong đã vui vẻ muốn xỉu, vây quanh cái lồng một vòng còn hô to với Châu Ngọc Hoa: “Mẹ ơi, chú Hàn đưa gà tới này, buổi trưa chúng ta có thể ăn gà ba chén rồi!”
Bánh Trôi nhỏ vừa nghe đã ngây người, lúc phản ứng lại “oa” một tiếng khóc rú lên kêu Hàn Thành phải mang gà về, Bánh Trôi nhỏ vừa khóc đã lập tức khiến Cả Nhỏ ngây người: “Chú Hàn, em gái sao thế ạ?”
Hàn Thành cực bất đắc dĩ, chỉ đành bảo: “Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa là bạn tốt mà Bánh Trôi nhỏ nuôi lớn, trước nuôi ở nhà các cháu, không thể ăn.
Cá Nhỏ vừa nghe được lại càng ngây người hơn, cậu bé và Cơm Nắm, Bánh Bao đều là những người có cùng một mạch suy nghĩ, mới nghi ngờ hỏi: “Gà không nuôi để ăn sao ạ? Bằng không nuôi để làm gì? Cho phí lương thực sao?”
Lời này thật sự hỏi ngược Hàn Thành, nếu như có thể ăn thì chúng đã sớm vào bụng của Cơm Nắm và Bánh Bao nhỏ rồi, nào còn cần đưa qua đây nữa?
Châu Ngọc Hoa đại khái cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì, vỗ nhẹ vào mông đứa con trai khờ khạo, lại duỗi tay đón em gái qua dỗ, liếc mắt nhìn thằng con trai ngu ngốc: “Gà mà Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta nuôi lớn có thể giống với gà bên ngoài sao? Bạn tốt của Bánh Trôi nhỏ đương nhiên không thể ăn, có đúng không?”
Bánh Trôi nhỏ là một bé gái vô cùng thích cười, bình thường không hay khóc cho lắm, vừa khóc đã khóc lên khóc xuống: “Hu hu, không, không thể ăn… cha… cha… mang, mang đi…”
Châu Ngọc Hoa an ủi cô gái nhỏ: “Không ăn không ăn, dì Châu chăm giúp cháu được không, dì sẽ giám sát anh trai nuôi thật tốt, mỗi ngày đều cho ăn rau xanh và lương thực, còn đi đào giun cho ăn có được không?”
Cả Nhỏ ở nhà là tiểu bá vương đang định nói không được, nhưng nhìn thấy gương mặt nhỏ lem nhem nước mắt của em gái, lời đến bên miệng lại thu về, sửa thành: “Anh không nói ăn Cháo Bột Mì Cơm với Hoa Hoa mà, anh đang chuẩn bị cầm tiền mừng tuổi đi vào chợ mua gà ăn? Cá Nhỏ cũng là một tiểu quỷ lanh lợi, nói xong còn móc chút tiền mừng tuổi trên người đưa cho em gái nhìn: “Em xem, anh còn chuẩn bị sẵn cả tiền rồi đây, đang định đi vào chợ mua thịt gà ăn.
Bánh Trôi nhỏ nhìn tiền trên tay Cá Nhỏ với đôi mắt ngập nước, khóc thút thít hỏi: “Thật? Thật sao?”
Cá Nhỏ kéo tay em gái: “Hiển nhiên là thật rồi, nếu như em không tin lời anh thì cùng anh đi mua thịt gà đi” Trên hàng mi dài của Bánh Trôi nhỏ treo đầy giọt lệ, Châu Ngọc Hoa muốn vào phòng lấy khăn mặt lau nước mắt cho cô bé nhưng Hàn Thành đã ngồi xuống cẩn thận lau mặt cho con gái, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Không khóc nữa, khóc nữa sẽ không xinh.
Hàn Thành cảm thấy nuôi con gái thật sự rất khác với nuôi con trai, nếu như đổi thành mấy thằng nhãi thối như đám người Cơm Nắm, anh đã sớm nói với cậu bé gà là gia cầm nuôi để ăn, nhưng đối với con gái nhỏ yểu điệu
giống như đúc ra cùng một khuôn với Tô Tiếu Tiếu này, anh thật sự không thể nói ra được nửa câu khiến cô bé đau lòng và buồn bã.
Châu Ngọc Hoa thầm nghĩ, nhìn Hàn Thành người ta dịu dàng bao nhiêu, một tên quê mùa cục mịch như Triệu Tiên Phong còn muốn nuôi con gái, cái giọng oang oang đó thật sự sẽ dọa sợ con gái mất.
Châu Ngọc Hoa vào phòng lấy ít đồ ăn vặt cho Bánh Trôi nhỏ rồi nhét đầy vào túi nhỏ của cô bé, lại đảm bảo nhiều lần không ăn Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa.
Bánh Trôi nhỏ bảo: “Anh Cá Nhỏ thật sự không ăn sao?”
Cá Nhỏ xua tay: “Không ăn không ăn, ai dám ăn gà mà em gái anh nuôi lớn, người đó sẽ không xong với anh. Lúc này Bánh Trôi nhỏ mới đi một bước quay đầu ba lần, nắm tay cha trở về nhà với vẻ vô cùng không yên tâm. Cá Nhỏ buồn bực: “Mẹ ơi, những con gà này chúng ta thật sự không ăn sao? Nhưng bọn chúng thoạt nhìn ngon lắm mà.
Đột nhiên Châu Ngọc Hoa cảm thấy tính cách của mình vẫn thích hợp nuôi một tiểu tử thối thô thiển như Cá Nhỏ thì hơn, nuôi một cô con gái, cô ta thật sự không kiên nhẫn được như Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu: “Trước cứ nuôi đi, đợi đám người Bánh Trôi nhỏ đi tới thủ đô rồi lại ăn sau, hôm nay chúng ta giết gà, ngày mai Bánh Trôi lại tới thăm bọn chúng không tìm được lại khóc mất”
985 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận