Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 645: Tương lai tiền đồ rộng mở

“Tương lai mấy đứa các cháu chắc chắn có tiền đồ rộng mở? Trước khi đậy nắp thùng xốp lên ông chú bán kém đã nói như vậy.
Ngược lại đám trẻ không nghĩ nhiều như thế đặc biệt là mấy đứa lớn, trước đây Đại Bảo và Tiểu Bảo còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, bây giờ biểu chuyện rồi mới biết cuộc sống của mình hạnh phúc hơn các bạn nhỏ khác trong thôn bao nhiêu, cho nên có rất nhiều lúc bọn trẻ đều sẽ bằng lòng giúp những bạn nhỏ cần giúp đỡ đó, cũng sẽ dạy bọn trẻ học, nhìn thấy có người bắt nạt trẻ con nghèo khó, bọn trẻ cũng sẽ trượng nghĩa giúp đỡ.
Tô Tiếu Tiếu và Lý Ngọc Phụng ở bên này đã thu dọn xong toàn bộ hành lý, bây giờ không thể so với lúc tự mình lái xe về khi ở thị trấn Thanh Phong ngày trước, muốn đựng bao nhiêu đồ thì đựng bấy nhiêu. Bây giờ không chỉ đường xá xa xôi mà còn phải ngồi máy bay, rất nhiều thứ đều không thể mang theo.
Con gái nói máy bay quản lý nghiêm ngặt, hành lý mang theo không thể quá nặng mà chỉ có thể mang mấy thứ đựng không nặng như một ít thổ sản vùng núi không chiếm cân và củ cải muối mà cô thích ăn, Bánh Bao nhỏ
thích mấy thứ như khoai lang cũng không có cách nào mang theo, các loại đồ muối có nước khác cũng không thể mang nốt.
“Mẹ, đợi năm mới con mua vé máy bay cho mẹ và cha, cha mẹ tới thủ đô ở vài ngày xem chỗ bọn con sống bây giờ có tốt không nhé?” Nghỉ hè không lừa đi được, Tô Tiếu Tiếu chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào kỳ nghỉ đông. Lý Ngọc Phụng nhanh nhẹn gói hành lý, lắc đầu đáp: “Tốn tiền này làm gì, lần này cả gia đình con đều ngồi máy bay nói không chừng tốn không ít tiền, tiền của các con còn đủ tiêu không? Ở đây mẹ còn một ít tiền, nếu không đủ con cầm trước mà dùng”
Tô Tiếu Tiếu thở dài đáp: “Mẹ, không phải con đã nói rồi sao? Nhà Hàn Thành có đầy vàng, tùy tiện lấy một thỏi vàng ra đổi tiền cũng có thể bay một trăm lần vé khứ hồi, chuyện tiền nong thật sự không cần lo lắng. Vé máy bay lần này cũng là đám trẻ kiếm được chứ không tốn tiền. Đúng rồi mẹ, lần trước con nhắc xưởng may với mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Lý Ngọc Phụng liếc xéo nhìn con gái: “Con đó, vàng để lại gia truyền, con bán sạch vàng của Hàn Thành đi làm gì? Con lúc thì mở tiệm cơm, lúc thì kêu anh hai con nhận khoán trang trại chăn nuôi, lúc thì kêu anh cả con đầu tư vốn gì đó vào xưởng chế biến thực phẩm, lúc này còn kêu mẹ mở xưởng quần áo? Mẹ nghe mà trong lòng có sao cũng không yên tâm được. Mẹ phải thật sự tìm thời gian đi tới thủ đô xem hai năm này con đã làm những gì?
Tô Tiếu Tiếu vốn còn định tiếp tục “tẩy não” mẹ cô nhưng nghe thấy bà ấy nói muốn tới thủ đô “giám sát” mình, lập tức đổi chủ đề, ôm Lý Ngọc Phụng bảo: “Vâng vâng, mẹ ơi, chúng ta quyết rồi đó nhé, đợi khi nào nghỉ đông nhất định phải tới thủ đô nhìn con làm những gì đó.
mẹ
Lý Ngọc Phụng cười tức giận, tuy nói như vậy nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được cuộc sống của con gái càng ngày càng tốt, bà ấy cũng thật sự yên tâm. Cũng xem như đặt lời của con gái trong lòng, việc này cũng không thể hoàn thành ngay lập tức được nhưng vạch kế hoạch từ trước mới có thể làm xong, cho nên con gái mới bàn bạc với bà từ trước, đạo lý dễ hiểu này Lý Ngọc Phụng vẫn hiểu được.
Sân bay cách thôn Tô Gia gần nhất ở trong thành phố cho nên mới sáng sớm Tô Tiếu Tiếu và đám trẻ đã xuất phát.
Đám trẻ vẫn không nỡ người thân ở thôn Tô Gia và thôn xóm nhỏ đáng yêu này, các bạn nhỏ biết hôm nay đám người Cơm Nắm phải về đều lau nước mắt tới tiễn. Mấy đứa trẻ còn đuổi theo xe kéo của Tô Chấn Hoa suốt một đoạn đường dài, nói thế nào cũng không nghe, thẳng đến khi Cơm Nắm kêu cậu hai dừng xe xuống nói với bọn trẻ thì bọn trẻ mới chịu dừng lại.
Trẻ con lớn lên trong thôn không ích kỷ tư lợi nhiều như vậy, tình cảm đều chân thành tha thiết mà trực tiếp,
ai đối xử tốt với bọn trẻ thì thì bọn trẻ sẽ nhớ trong lòng cả đời, cho dù sau này đám người Cơm Nắm không về nữa, bọn trẻ vẫn sẽ mãi mãi nhớ cái tốt của bọn họ.
Lên máy kéo, mấy anh lớn đều im lặng, ngay cả Bánh Bao nhỏ cũng lén lau nước mắt.
Hôm qua đã đồng ý mua kem ốc quế cho Bánh Bao nhỏ nên đám trẻ nhân lúc xe tuyến còn chưa đến, Cơm Nắm kêu Tô Tiếu Tiếu chăm Đại Bảo, Bé Út và Bánh Trôi nhỏ trông hành lý, ngược lại Tô Chấn Hoa cũng ở lại đợi cùng, còn mấy người bọn họ sẽ đi một chuyến tới hợp tác xã tiêu thụ.
Trụ Tử nhìn thấy dép xăng đan trên giá hàng mới bàn bạc với bọn trẻ: “Hay là chúng ta mua cho đám người Thụ Căn mỗi người một đôi xăng đan đi
1003 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận