Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 217: Bữa sáng

Cơm Nắm nhỏ thông minh nhân cơ hội này đề đạt yêu cầu với chú Triệu của cậu bé: “Chú Triệu, chú có thể mua bữa sáng cho bọn cháu không ạ?”
Triệu Tiên Phong nhìn cậu bé với vẻ ngạc nhiên: “Tô Tiếu Tiếu có sao không? Không dậy làm bữa sáng được sao?”
Cơm Nắm nhỏ lắc đầu: “Khi bọn cháu ra ngoài mẹ cháu còn đang ngủ, tối hôm qua khi mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ cho bọn cháu cứ luôn thất thần, còn kể sai vài chỗ nữa cơ, cháu cảm thấy mẹ nhất định đang nhớ cha rồi nên có khả năng buổi tối không ngủ được, lát nữa trở về mẹ không kịp làm bữa sáng thì bọn cháu sẽ phải đói bụng mất!”
Triệu Tiên Phong: “” Anh ta quan sát Cơm Nắm nhỏ thật kỹ một cách vô cùng nghiêm túc, đây nhất định không phải đứa trẻ năm tuổi mà đã sắp thành tinh rồi!
Trụ Tử nghĩ ngợi rồi hỏi một câu: “Sao anh không phát hiện ra dì Tô kể sai nhỉ? Sai ở đâu cơ?”
Cơm Nắm nhỏ phất tay: “Truyện mà mẹ kể em đều có thể thuộc làu làu, lát nữa khi lên lớp em sẽ viết chính tả cho anh xem là anh biết ngay à.
Triệu Tiên Phong: “!” Cháu lên lớp còn viết truyện nữa á? Không phải, cháu nhận biết chữ sao?
Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cơm Nắm, cháu mới biết mấy chữ thôi? Cháu có thể viết lại truyện rồi sao?” Trụ Tử nhỏ trả lời thay cậu bé: “Chữ mà Cơm Nắm từng thấy qua đều nhận ra hết, dì Tô đã đưa sách lớp hai và lớp ba cho em ấy tự xem, chữ mà em ấy không biết hỏi dì Tô một lần là có thể nhớ ngay được, cái nào quá sâu không biết viết cũng sẽ dùng phiên âm thay thế.
Triệu Tiên Phong bị đả kích thật sự không nhẹ, ôm trái tim già cỗi của mình nhìn thằng con trai nhà mình chỉ nhỏ hơn Cơm Nắm có vài tháng còn đang học bộ thủ thiên bàng mà vẻ mặt rất đau thương, anh ta không nên hỏi mới đúng.
Cơm Nắm không biết chú Triệu hỏi những chuyện này làm gì, cậu bé nhìn vị trí mặt trời nhô lên, nhíu đôi mày nhỏ nói: “Chú Triệu, khi nào mặt trời lên đến nơi đó là cháu phải đi học rồi. Cơm Nắm nhỏ chỉ về hướng mặt trời: “Rốt cuộc chú có mua bữa sáng cho cháu không ạ? Hay là chú cho cháu mượn mười đồng đi, cháu và Trụ Tử nhỏ tự đi mua, đợi cha cháu về sẽ trả lại cho chú sau”
Con trai nhà người ta!
Triệu Tiên Phong đáp một cách uể oải: “Chú đưa các cháu về nhà trước, lát nữa kêu Tiểu Đỗ đưa bữa sáng qua cho các cháu sau”
Tiểu Đỗ là cảnh vệ viên của Triệu Tiên Phong, một thanh niên hay mắc cỡ chừng mười tám, mười chín tuổi. Cơm Nắm nhỏ nhảy cẫng lên: “Cảm ơn chú Triệu ạ, chú tính tiền kỹ nhé, trở về cháu sẽ bảo cha cháu trả cho
chú”
Ôi con trai nhà người ta!
Triệu Tiên Phong đã không muốn nói chuyện nữa: “Được rồi, chuyện này cháu không cần để tâm, chú sẽ tính với cha cháu!”
Khi mang thai lần hai phải học hỏi kinh nghiệm của Hàn Thành cho tốt mới được, hỏi xem anh rốt cuộc đã dùng cách gì để sinh ra một đứa con trai thông minh.
Hai đứa trẻ về nhà với vẻ phấn chấn, quả nhiên Tô Tiếu Tiếu vẫn chưa dậy, ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng đã dụi mắt đi ra ngoài định tìm mẹ.
Cơm Nắm nhỏ “suỵt” một tiếng, ôm em trai đi: “Bánh Đậu nhỏ đừng làm phiền mẹ, đi rửa mặt đánh răng trước
rồi hẵng đi gọi mẹ dậy sau”
Bánh Đậu nhỏ chớp mắt, vùng vẫy đòi xuống đất: “Muốn mẹ!” Cậu bé muốn mẹ giúp cậu bé rửa mặt.
Cơm Nắm kiên quyết ôm em trai đi: “Để mẹ ngủ thêm lúc nữa, mẹ rất mệt đó.
Tô Tiếu Tiếu vừa ra khỏi cửa phòng nghe được câu nói này của Cơm Nắm, cô nhìn đồng hồ mới biết mình dậy muộn: “Xin lỗi mấy đứa, mẹ dậy muộn rồi, Cơm Nắm dẫn em đi rửa mặt trước nhé, mẹ đi làm bữa sáng đã Trụ Tử bảo: “Dì Tô không cần nấu bữa sáng đâu ạ, chú Triệu sẽ cho người đưa bữa sáng tới, dì cứ đi rửa mặt trước đi ạ?
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Trụ Tử nhỏ, mấy bảo bối thân thiết này thật đúng là đứa này bớt lo hơn đứa kia. Tiểu Đỗ đưa một ít bánh quẩy, sữa đậu nành và mấy quả trứng gà qua, Tô Tiếu Tiếu định đưa cho cậu ta tiền thì cậu ta đỏ mặt không chịu nhận: “Đoàn trưởng của bọn em nói sẽ tính với chủ nhiệm Hàn sau, đoàn trưởng còn bảo mấy ngày sau sẽ đưa tiếp cho mọi người, kêu mọi người không cần nấu bữa sáng nữa. Tiểu Đỗ nói xong thì chạy như bay đi mất, Tô Tiếu Tiếu muốn đuổi theo cũng không kịp. Không cần nấu bữa sáng thật sự cũng bớt không ít việc, một nhà bốn người chậm rãi ăn xong bữa sáng vẫn còn dư thời gian sửa soạn, dứt khoát thống nhất mặc quần áo mà Lý Ngọc Phụng may cho bọn họ rồi ngẩng đầu ưỡn
ngực đi đến trường học, Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ nắm tay Bánh Đậu nhỏ nhảy chân sáo vừa đi hát “bài ca đi
học”
“Mặt trời chiếu trên cao, muôn hoa nở nụ cười với em, những chú chim nhỏ hỏi sớm như vậy, tại sao cậu lại đeo cặp sách nhỏ đi…”
1012 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận