Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 303: Trẻ con khóc là có sữa ăn

Trần Ái Dân không dám nói gì, nghiêm túc nhìn rồi lại nhìn, nghi ngờ mắt mình xảy ra vấn đề gì đó mà xoa xong
lại nhìn tiếp, thấy vẫn là như vậy, có hơi đỏ lại còn hơi nhăn nheo, nhỏ tí giống như hai con mèo nhỏ, sao mà nhìn ra được có đẹp hay không?
Hàn Thành chạy về phía Tô Tiếu Tiếu trước, mặc kệ ngay tại trận có bao nhiêu người, anh xoa gương mặt trắng bệch của cô, nắm tay cô đặt bên môi hôn rồi lại hôn: “Còn đau lắm không?”
Tô Tiếu Tiếu hơi lắc đầu, nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời rõ ràng đã khóc đó.
Đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn Hàn Thành khiến trái tim anh đột nhiên đau xót, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Sau này chúng ta không sinh nữa!”
Vốn dĩ đã nói trước sau thai này sẽ không sinh thêm nữa, sau này anh nhất định sẽ rất chú ý, không để Tô Tiếu Tiếu chịu loại đau đớn này nữa.
“Em bé đâu?” Tô Tiếu Tiếu có hơi vô lực, giọng nói cũng yếu ớt.
Lý Ngọc Phụng đã sớm ôm hai đứa trẻ đợi ở bên cạnh: “Đây đây, đây đây, bé cưng rất đẹp, rất khỏe, con gái mẹ
lợi hại quá.
Y tá nhắc nhở bọn họ: “Chúng ta về phòng bệnh trước rồi lại nói sau đi ạ?
Người vô hình Trần Ái Dân cứ bị bọn họ bỏ rơi ngay tại chỗ như vậy, lúc này anh ta mới nhớ đến việc báo tin vui
cho mọi người: “Số đặc biệt! Số đặc biệt! Vợ chủ nhiệm Hàn sinh long phượng thai! Vợ chủ nhiệm Hàn sinh long
phượng thai!”
Tên ngu ngốc này! Hàn Thành không nhịn được mà quay đầu chửi người: “Trần Ái Dân, cậu ngậm miệng lại cho tôi, đây là bệnh viện!”
Trần Ái Dân mặc kệ anh, mau chóng chạy về khoa báo tin vui cho mọi người.
Về đến phòng bệnh, Hàn Thành mới cùng Tô Tiếu Tiếu nhìn em bé: “Mẹ, tụi nhỏ đứa nào là Bánh Bao nhỏ, đứa nào là Bánh Trôi nhỏ?”
Lý Ngọc Phụng đưa một cái bọc trong đó cho anh: “Đứa lớn hơn một chút là anh trai Bánh Bao nhỏ, đứa nhỏ hơn này là em gái Bánh Trôi nhỏ. Bánh Bao nhỏ rất giống Cơm Nắm và Bánh Đậu, còn Bánh Trôi nhỏ của chúng
ta giống Tiếu Tiếu hơn, nhưng lớn lên còn đẹp hơn cả mẹ mình lúc nhỏ ấy chứ, trưởng thành rồi chắc chắn sẽ đẹp hơn mẹ nó, có đúng không nào Bánh Trôi nhỏ?”
Lý Ngọc Phụng ôm Bánh Trôi nhỏ đến yêu không rời tay.
Tô Tiếu Tiếu nhíu mày nhìn hai đứa trẻ không lớn hơn con mèo bao nhiêu, hỏi Lý Ngọc Phụng: “Mẹ, sao bọn nó xấu như vậy?” Còn nói đẹp chứ, nào có dính dáng gì đến chữ đẹp đâu?
Lý Ngọc Phụng nhìn con gái với vẻ giận dữ: “Con chưa từng thấy em bé mới ra đời sao, thường đều là mặt đỏ
hòn còn nhăn nheo nữa, ngũ quan đều nhăn lại một chỗ, con nhìn xem hai đứa trẻ nhà chúng ta mắt ra mắt, mũi ra mũi, ngũ quan rất rõ ràng, làn da cũng chỉ hơi đỏ mà không nhăn lại cho lắm, chăm vài ngày sẽ vô cùng đẹp
thôi”
Tô Tiếu Tiếu nhìn Hàn Thành với vẻ nghi ngờ: “Là như vậy sao?” Cô nghiêm túc nghi ngờ Lý Ngọc Phụng là mắt bà ngoại ruột, nhìn ai cũng đẹp hết.
Hàn Thành gật đầu: “Lúc nhỏ Cơm Nắm và Bánh Đậu còn nhăn nhó hơn tụi nhỏ nhiều, sau khi đầy tháng mới từ
từ dễ nhìn hơn.
Anh vừa dứt lời, đột nhiên Bánh Bao nhỏ cao giọng gào khóc “oa oa oa”
Đôi mắt còn híp thành đường chỉ của bánh Trôi nhỏ cũng hơi hé ra, nghe anh trai khóc một lúc lại bình tĩnh
nhắm lại.
Bánh Bao nhỏ tiếp tục gào khóc oa oa.
Y tá bảo: “Tụi nhỏ đói rồi, nếu mọi người mang sữa bột qua đây có thể cho các bé uống một chút, mẹ bé chưa có
sữa nhanh được như vậy đâu”
Lý Ngọc Phụng đặt Bánh Trôi nhỏ không khóc không nháo bên cạnh Tô Tiếu Tiếu: “Vẫn là Bánh Trôi nhỏ của
chúng ta ngoan, bà ngoại đi pha sữa bột cho các cháu nhá.
“Sao Bánh Trôi nhỏ lại nhỏ hơn Bánh Bao nhỏ nhiều như vậy?” Tô Tiếu Tiếu lại hỏi với vẻ khó hiểu.
Y tá đáp: “Thường thì mang thai đôi đều sẽ là một đứa lớn hơn một chút, đứa còn lại nhỏ hơn một chút, dần dà
có thể lớn ngang nhau”
Lý Ngọc Phụng cầm bình sữa qua: “Chắc chắn là Bánh Bao nhỏ tham ăn rồi, ở trong bụng mẹ toàn giành đồ ăn
với em gái đúng không?” Đáp lại bà ấy là tiếng “oa oa oa oa” càng nghiêng trời lệch đất hơn của Bánh Bao nhỏ.
Lý Ngọc Phụng đón Bánh Bao nhỏ từ trong tay Hàn Thành: “Được rồi, được rồi, bà ngoại nói sai rồi được chưa,
bà ngoại cho Bánh Bao nhỏ của chúng ta ăn no trước nhé.
Lý Ngọc Phụng đặt bình sữa bên miệng Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ nhắm mắt sử dụng toàn bộ sức lực trong
cơ thể hút “chùn chụt”
“Trẻ con khóc là có sữa ăn, ai nói không phải chứ, ai đói cũng được nhưng không thể là Bánh Bao nhỏ nhà chúng
ta được.
Hàn Thành dùng bình sữa khác đã pha xong ôm Bánh Trôi nhỏ lên cho ăn, Bánh Trôi nhỏ nhỏ xíu, khác với anh trai, uống sữa vô cùng nhã nhặn, chỉ hút từ từ từng chút một, không tranh cũng không giành, Hàn Thành nhìn vùng trán của đứa trẻ quá giống Tô Tiếu Tiếu, còn có thể thấp thoáng nhìn ra được con gái ngoan có hai cái lúm đồng tiền, cảm thấy sự kế thừa của sinh mệnh này thật sự rất kỳ diệu, có một loại cảm giác cuộc sống viên mãn đến vậy.
1047 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận