Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 507: Cho kẹo

Nghe nói ngoài bọn trẻ ra còn có một tác giả là em trai bảy tuổi nhà bọn trẻ nữa, bắt đầu từ năm tuổi đã tham
gia sáng tác, rồi lại nhìn bọn trẻ vẽ viết tùy tiện ra một tác phẩm lớn trên tường nhà mình, hai người lớn còn
giúp lên màu và cho ý kiến, sau đó bọn họ lại bắt đầu bàn bạc xem nên giúp Tô Tiếu Tiếu thiết kế tiệm cơm thế nào lại càng là ý tưởng gì cũng có.
Hai gia đình này khác hẳn với toàn bộ người mà cậu ta từng tiếp xúc ngày trước, nói thế nào nhỉ, chính là loại nhân vật lợi hại nếu không phải vì mua nhà thì cậu ta hoàn toàn không thể tiếp xúc được đó.
Trần Bình An nghe được lời của Bạch Lan, lập tức tỏ rõ lập trường: “Mẹ, chú Hàn và nhà chú Trương đều không phải nhân vật trong ao, con lớn như vậy rồi vẫn chưa từng gặp được người nào thông minh như vậy. Chúng ta theo họ làm gì cũng sẽ không kém, con cảm thấy chúng ta đã gặp được quý nhân rồi, chỉ cần chúng ta đối xử thật lòng với bọn họ, sau này bọn họ nhất định sẽ không bạc đãi chúng ta. Qua lại với người thông minh như vậy
chúng ta chỉ cần đối xử chân thành với người ta, không cần nghĩ nhiều đến chuyện gì khác, càng không thể lòng
dạ hẹp hòi”
Bạch Lan nghe lời này của con trai mà hốc mắt hơi đỏ lên, mấy năm nay đây là lần đầu tiên con trai nói nhiều với
cô ta như vậy, Bạch Lan nói một lời mang hai ý nghĩa: “Con nói đúng, bọn họ thật sự là quý nhân của chúng ta, nếu con không phản đối, vậy ngày mai mẹ sẽ nói đồng ý hợp tác với Tiếu Tiếu.
Bình An à, chúng ta ở thành tứ cửu này thân thế đơn bạc, con cũng không có anh chị em và chú bác dìu dắt, mẹ
cũng cảm thấy chúng ta nhất định phải đối xử tốt với cả gia đình Tô Tiếu Tiếu, sau này chúng ta có chuyện gì cũng hy vọng bọn họ có thể kéo chúng ta một phen.
Trần Bình An đáp: “Mẹ, không cần cố ý, vẫn là câu nói đó đối xử chân thành với người là được. Chúng ta đối xử
với người khác thế nào thì người ta đều biết, quá cố ý ngược lại sẽ rõ ràng có tính mục đích quá mạnh, bình
thường chúng ta nên thế nào thì cứ nên như vậy”
Bạch Lan thấy con trai bình thường không nói chuyện với cô ta nhiều cho lắm, không biết bắt đầu từ khi nào cậu
ta bất tri bất giác đã biến thành người đáng tin cậy trong nhà này, trong lòng cảm thấy an ủi, bảo: “Được, con trai mẹ lớn rồi, mẹ nghe con hết, mẹ thật lòng thích cả nhà bọn họ, đặc biệt là mấy đứa trẻ.
Trần Bình An gật đầu: “Con cũng vậy”
Mấy ngày tiếp theo, đồ từ thị trấn Thanh Phong lần lượt gửi đến, Tô Tiếu Tiếu vừa vặn chuyển luôn từ bưu cục
về đến nhà mới. Từ khi Bạch Lan đồng ý hợp tác mở tiệm chung với Tô Tiếu Tiếu, cô đã nói suy nghĩ này với đám người ông cụ trước, sau khi bàn bạc mới tìm chú lão Dương để nói, chính cái gọi là đang buồn ngủ có người kê gối đầu cho, chú lão Dương cũng cảm thấy cả nhà Trương Hồng Đồ đã trở về nên ý nghĩa ở lại nơi này của ông ta cũng không còn lớn nữa, đang dự định tìm cái cớ rời khỏi nhà họ Trương, nhưng không ngờ Tô Tiếu Tiếu đã tìm tới ông ta. Chú lão Dương cũng không phải tai điếc bẩm sinh, trước khi xảy ra chuyện nghe nói viết đều vô cùng bình thường, sau này đặc biệt đi học đọc môi, khi nói chuyện nhìn mỗi người khác có thể trao đổi được, khả năng
biểu đạt cũng không gặp chướng ngại, chỉ là dưới tình huống không nhìn môi người khác thì không thể nghe được người khác nói gì.
Quầy tiếp khách có Bạch Lan trông chừng, chú lão Dương chỉ phụ trách việc cầm muôi ở sau bếp, những chuyện này đều không phải vấn đề gì, tóm lại chuyện mở tiệm cũng xem như tạm thời quyết định, còn lại đợi qua tết lại
nói
sau.
Ông cụ có xem bói toán, thấy hai mươi tám tết chuyển nhà động thổ trang hoàng khởi nghiệp cưới gả, mọi việc đều thuận lợi, là ngày tốt.
Mười giờ sáng là giờ lành, cả nhà Tô Tiếu Tiếu bắt đầu khởi hành tới nhà mới, một chuyến xe không thể chứa đủ
nhiều người như vậy nên ông cụ mượn thêm một chiếc tới đón Hàn Tùng Bách cùng nhau tới đón tân gia với Tô
Tiếu Tiếu. Hai chiếc xe có biển dừng lại trước cửa nhà Tô Tiếu Tiếu, thu hút hàng xóm bất chấp giá lạnh đi tới cửa nhà vây xem, đều cho rằng là đại nhân vật gì chuyển vào ở trong ngõ bọn họ. Mấy đứa trẻ đựng kẹo đầy hai túi, híp mắt phát kẹo cho các bạn nhỏ xung quanh.
Bánh Bao nhỏ nhìn thấy em gái xinh đẹp, bàn tay nhỏ nần nẫn thịt chuẩn bị đưa cho cô bé hai viên kẹo, nhưng đưa được một nửa lại luyến tiếc thu về, lột vỏ kẹo tự mình ăn một viên rồi đưa một viên còn lại qua: “Em gái, cho
em này”
988 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận