Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 211: Mẹ đừng sợ

Mì sợi nấu nhũn vớt ra ngâm nước lạnh, rồi trực tiếp bỏ đầu cá và đuôi cá đã rán hôm qua vào trong nấu đến như nước canh biến thành màu trắng, sau đó bỏ thêm cà chua và một ít đường để điều chỉnh vị, khi độ đậm đà của canh đủ rồi lại vớt hết nguyên liệu bên trong ra, cuối cùng thả mì về, lại thêm ít muối vào chỉnh vị, khi nào canh sôi là có thể ăn.
Cơm Nắm ở bên cạnh đã bắt đầu nuốt nước miếng, trước đây dùng chảo lớn nấu cơm, người cậu bé nhỏ nên không nhìn thấy, bây giờ dùng nồi nhỏ nấu cậu bé có thể nhìn thấy cả quá trình, quả thật là được mở mang tầm mắt.
Cơm Nắm nhỏ nói: “Mẹ ơi, mẹ nấu cơm vừa ngon vừa đẹp, sau này con cũng muốn học nấu ăn với mẹ” “Được, đợi Cơm Nắm nhà chúng ta lớn hơn một chút, mẹ sẽ dạy Cơm Nắm nấu cơm. Tô Tiếu Tiếu bảo.
Hàn Thành vừa vào nhà bếp đã nghe được Cơm Nắm nói: “Con lớn rồi còn muốn tìm một người vợ xinh đẹp lại biết nấu cơm như mẹ cơ.
Hàn Thành suýt chút nữa thì vấp vào thềm cửa, đây đã không phải là lần đầu tiên đứa trẻ phát biểu lời này, mỗi lần anh nghe được vẫn có cảm giác rất sai trái.
Hàn Thành vỗ nhẹ vào mông con trai lớn: “Ra ngoài đợi ăn đi, đừng có ở đây cản trở vợ cha nấu cơm.
Cơm Nắm che mông, nhìn anh với vẻ mặt ghét bỏ: “Cha mau đi công tác đi, đợi cha đi công tác rồi, con muốn nhìn vợ cha nấu cơm thế nào thì nhìn như vậy nhé.
Tô Tiếu Tiếu không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Cơm Nắm, cha đi ít nhất phải một tuần lễ như vậy đấy, con không nhớ cha sao?”
Cơm Nắm lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi: “Con nhớ cha làm gì, cũng có phải mẹ đi công tác đâu, nếu như mẹ đi công tác một tuần thì con đi theo mẹ luôn, bằng không con ở nhà sẽ đói bụng xỉu mất.
“Mẹ chỉ có mỗi một tác dụng nấu cơm cho con thôi sao?” Tô Tiếu Tiếu trêu cậu bé.
Cơm Nắm vẫn lắc đầu: “Đương nhiên không phải rồi ạ, tóm lại là cha có thể không ở nhà nhưng mẹ thì không được, Trụ Tử cũng nói không được, Bánh Đậu nhỏ cũng nói không được!”
Hàn Thành hối hận vì vừa rồi sao không đánh mông cậu bé mạnh một chút.
Tô Tiếu Tiếu đưa mì đã nấu xong cho Hàn Thành: “Cha cũng không được, mẹ sẽ rất nhớ, rất nhớ cha.
Cơm Nắm suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Vậy được rồi, con cũng miễn cưỡng nhớ cha một chút vậy”
Hàn Thành không muốn nghe đứa con trai này nói chuyện nữa: “Ra ngoài ăn mì”
Tô Tiếu Tiếu kêu anh bưng số mì còn lại ra ngoài, còn cô đi gọi Bánh Đậu nhỏ dậy.
Khi ăn cơm, Hàn Thành lại nói với ba đứa trẻ: “Khi cha không ở nhà, ba người đàn ông các con phải nghe lời, phải bảo vệ người phụ nữ duy nhất trong nhà, có thể làm được không?”
“Có thể!” Cơm Nắm hút một miếng mì, giơ tay đầu tiên: “Cha ơi cha cứ yên tâm đi đi ạ, bây giờ con đứng tấn ổn lắm rồi, con sẽ bảo vệ vợ của cha thật tốt!”
Hàn Thành: “…” Lời này nghe sao cứ thấy không ổn?
Trụ Tử cũng nói: “Chú Hàn cứ yên tâm, cháu cũng sẽ bảo vệ dì Tô thật tốt.
Bánh Đậu nhỏ cũng nghe hiểu, chớp đôi mắt to, gật đầu một cách nghiêm túc: “Bảo vệ, mẹ!”
Hàn Thành và Bánh Đậu nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, sao anh cứ thấy không yên tâm như vậy nhỉ?
Tô Tiếu Tiếu để lộ cái lúm đồng tiền nho nhỏ, xoa đầu mấy đứa trẻ.
Cô muốn dẫn các con tiễn Hàn Thành đến nhà ga nhưng anh không cho mà tạm biệt người nhà ở cửa, Tô Tiếu Tiếu dặn dò ngàn lần rằng anh phải cẩn thận, phải nhớ ăn cơm đúng giờ, Hàn Thành không nhịn được mà ôm cô và mấy đứa trẻ cửa nhà, gần đến giờ mới đeo hành lý đơn giản đi tới nhà ga.
Tô Tiếu Tiếu vẫn nhìn theo bóng lưng của anh với vẻ không nỡ như cũ, thật lâu vẫn không muốn thu tầm nhìn lại.
Cơm Nắm nhỏ kéo áo cô: “Mẹ ơi, không sợ, bọn con ở nhà với mẹ mà”
Tô Tiếu Tiếu thu tầm mắt lại, duỗi tay xoa đầu con trai: “Ừm, trong nhà có ba người đàn ông ở với mẹ rồi, mẹ không sợ nữa.
Hôm nay không cần đi học, đám trẻ cũng không ồn ào đòi ra ngoài chơi mà thật sự đều ở nhà với Tô Tiếu Tiếu. Buổi sáng cô hướng dẫn các con hoàn thành nhiệm vụ học, đúng giờ bình thường ăn cơm trưa rồi lũ trẻ đi ngủ trưa, Tô Tiếu Tiếu muốn gỡ quần áo cũ không thể mặc được nữa của Hàn Thành để đan cho anh một cái khăn quàng cổ. Cô không biết đen áo len nhưng đan một cái khăn quàng cổ đơn giản thì cô vẫn có thể làm được. Cô đang ở trong sân chợp mắt nghỉ ngơi, dự định phơi nắng một lúc mới khởi công nhưng ai ngờ vừa mới chợp mắt đã nghe thấy bên ngoài có người gọi cô.
“Đồng chí Tô, đồng chí Tô Tiếu Tiếu có nhà không?”
1005 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận