Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 371: Càng lúc càng hiểu chuyện

Bây giờ công việc của cô gần như đều trực tiếp báo cáo với lãnh đạo, lượng công việc thật sự tăng lên rất nhiều, nhưng vừa vặn lại là cường độ mà cô có thể làm xuể, độ ăn ý với lãnh đạo cũng càng ngày càng cao, có đôi khi một vài ý tưởng thiết kế hoặc là phương án đổi mới, hai người vừa thương lượng đã cho ra hiệu quả tốt đến bất
ngò.
Khỏi phải nói tuy rằng bây giờ Tô Tiếu Tiếu bận hơn nhưng ngược lại càng thêm thành thạo, qua một khoảng thời gian cô lại cảm thấy mình trưởng thành hơn không ít.
Vào năm Hàn Thành gia nhập một tổ nhỏ nghiên cứu hạng mục gì đó, công việc cũng bắt đầu càng ngày càng
bận, rất nhiều hôm buổi trưa không thể về nhà ăn cơm, ngay cả tối cũng có đôi khi đều không kịp về ăn cơm, đều là để phần lại đợi tăng ca trở về lại hâm nóng ăn sau.
Lũ trẻ cũng càng lúc càng hiểu chuyện, Cơm Nắm và Trụ Tử đều có thể coi như một nửa người lớn. Bánh Đậu nhỏ vốn đã ngoan, hoặc là học cùng hai anh, hoặc là chơi với em trai em gái, tuy rằng Hàn Thành bớt để ý trong
nhà nhưng toàn bộ mọi thứ trong nhà đều ngăn nắp gọn gàng.
Thời tiết cũng ngày một nóng lên, chớp mắt lại tới ngày tưởng nhớ người xưa mỗi năm một lần vào mùa mưa
phùn, năm nay có điều khác biệt là Hàn Thành dẫn Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ đi tới khu nghĩa trang liệt sĩ thăm mẹ ruột của bon trẻ, mà Trụ Tử lại được Nhã Lệ và Trương Hồng Đồ dẫn đi thăm bà nội của cậu bé. Bọn họ đều thật lòng thật dạ kính người già một ly rượu, cảm ơn những năm này bà ta đã thương yêu Trụ Tử. Trẻ con hai nhà đều rất nghiêm túc dọn dẹp mộ người thân, nói với người thân sống trên thiên đường chuyện xảy ra trong một năm này của mình, nói với bọn họ mình sống rất tốt, kêu bọn họ yên tâm. Tiết Thanh Minh qua đi là đến tết Đoan Ngọ, tết Đoan Ngọ trôi qua, không lâu nữa là tới Thất Tịch. Ngày tháng bận rộn trôi qua càng nhanh hơn, dường như chỉ trong chớp mắt đôi long phụng thai đã sắp được
một tuổi. Làn da của hai đứa trẻ đều trắng như Tô Tiếu Tiếu, càng lớn càng lanh lợi, càng lớn càng ưa nhìn, giống như tiểu đồng tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát.
Đặc biệt là Bánh Trôi nhỏ, cô gái nhỏ môi hồng răng trắng, đôi mắt to hàng mi dài, chớp một cái long lanh như búp bê biết cử động. Thời tiết vừa nóng đổi sang quần đùi và áo ngắn tay lộ ra bắp tay bắp chân nhỏ mềm mại trắng trẻo. Mẹ còn bện cho cô bé hai bím tóc, thấy người trước tiên sẽ cười ngọt ngào hiện ra cái lúm đồng tiền,
rồi nói từ láy với giọng mềm mại non nớt, ai nhìn thấy mà tim chẳng tan chảy, đều muốn trộm về nhà nuôi.
Ba anh lớn cũng vô cùng chiều em, người ngoài đừng hòng ôm, chỉ là nhìn thêm một cái cũng sẽ bảo vệ, chỉ sợ em gái bị người trộm đi, đừng nói người ngoài mà ngay cả Cá Nhỏ và Đôn Đôn muốn thì lũ trẻ cùng lắm cũng chỉ bế một lúc là phải thôi, cũng không biết có phải các anh trai bế nhiều cõng nhiều mà con bé có thể bò có thể đứng nhưng vẫn không chịu đi.
Bánh Bao nhỏ đã biết bò biết đi biết làm loạn, khúc thịt nhỏ nần nẫn càng ngày càng chắc chắn, đi đứng vô cùng có sức, khi các anh chăm có thể đi rất ổn thỏa, khi không chăm thường xuyên ngã sấp. Bé con lại vô cùng dũng mãnh, có chăm hay không cậu bé thích đi thì đi, thích bò thì bò, ngã cũng không khóc mà bò dậy đi tiếp. Bánh Bao nhỏ đã có thể nói từ đơn giản, nhả chữ còn chưa tính là rõ ràng nhưng muốn gì vẫn có thể biểu đạt rất rõ. Đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh lại vô cùng lanh lợi, cái miệng nhỏ vô cùng ngọt ngào, gây ra họa còn biết cười hì hì gọi cha mẹ anh trai, ôm em trước làm nũng một hồi, khiến chẳng ai có cách nào với cậu bé. Mấy anh trai cũng rất thương cậu bé, có gì đều nhường cho cậu bé hết, đặc biệt là Bánh Đậu nhỏ, tên của Bánh Bao nhỏ cũng là do cậu bé đặt, từ khi Bánh Bao nhỏ còn đang ở trong bụng mẹ đã thích mê em trai này rồi, có thể nói cả gia đình người thương em trai nhất chính là Bánh Đậu nhỏ, cần gì đều cho cậu bé, muốn làm gì cũng đều làm giúp cậu bé, cho nên Bánh Bao nhỏ tuổi còn nhỏ đã rất biết tùy mặt gửi lời, chuyện mà bản thân không
tự làm được sẽ thích làm nũng với anh trai nhỏ, để anh giúp cậu bé làm.
Tháng bảy lũ trẻ bắt đầu nghỉ hè, Hàn Thành đã đồng ý dẫn tụi trẻ đi học chơi, ngày đó tan làm sớm anh dẫn lũ trẻ đi tới ven biển, ngay cả Bánh Bao nhỏ cũng cùng dẫn đi. Đứa trẻ này vô cùng thích nghịch nước, mỗi lần đi tới ven biển đều chơi vô cùng vui vẻ, ôm cha thơm liên tục, Hàn Thành thường xuyên bị cậu bé làm phiền đến không còn cách nào khác.
Lũ trẻ học bơi cũng vô cùng nhanh, qua mấy lần là biết, mỗi lần Hàn Thành đều sẽ nhấn mạnh nước đáng sợ hơn núi cao, nhất định phải kính sợ biển cả và kính sợ tự nhiên, tuyệt đối không thể cảm thấy mình biết bơi mà coi thường nguy hiểm, người chết chìm thường đều là người biết bơi, vì người không biết bơi ngược lại sẽ không
dám đi vào chỗ nước sâu. Đám trẻ đều nhớ kỹ.
1034 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận