Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 375: Chọn đồ

Long phụng thai không biết mọi người đang làm gì, nhìn thứ trên bàn với vẻ vô cùng tò mò.
Đợi mọi người đặt xong, Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành mới thả đôi long phụng thai ra.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Bánh Bao nhỏ, Bánh Trôi nhỏ, các con chọn hai thứ mình thích nhất trong những thứ ở trên bàn này đi, để mẹ xem các con chọn gì nào.
Bánh Bao nhỏ không phụ sự thất vọng, Hàn Thành vừa thả tay đã trực tiếp xông về phía quả táo to của Cá Nhỏ ôm lên định gặm, bộ dáng nhỏ rất hài lòng đó khiến mọi người nhìn thấy đều cười ha ha.
Cá Nhỏ thấy em trai chọn táo to của mình lại vô cùng vui vẻ: “Bánh Bao nhỏ giỏi quá!”
Bà nội Đôn Đôn bảo: “Tốt tốt tốt, sau này Bánh Bao nhỏ chắc chắn không lo cơm ăn áo mặc.
Bên cạnh quả táo to của Cá Nhỏ là khẩu súng của Triệu Tiên Phong, Bánh Bao nhỏ chẳng hề nghĩ ngợi mà thuận tiên vớ luôn khẩu súng ôm trong lòng mình.
Triệu Tiên Phong vui vẻ cười ha ha: “Hay lắm, có mắt nhìn, có chí khí, trưởng thành sẽ bảo vệ quốc gia giống như chú Triệu!”
Bánh Bao nhỏ thấy thứ này hình như cũng không thể ăn được nên không hài lòng cho lắm, thuận tay ném đi, lại nghiêm túc gặm quả táo to của mình, Triệu Tiên Phong lập tức nghẹn lời, những người khác thì lại vui vẻ cười ha ha.
Bánh Trôi nhỏ nhã nhặn hơn rất nhiều, nhìn những thứ đầy trên bàn hình như cũng không thích cho lắm, Tô Tiếu Tiếu chỉ dẫn cô bé: “Bánh Trôi nhỏ, ở đây có nhiều đồ chơi như vậy không có thứ mà con thích sao?” Bánh Trôi nhỏ nghe hiểu từ thích mới quay đầu nhìn mẹ, duỗi tay kêu mẹ bé: “Mẹ mẹ…”
Trái tim của Tô Tiếu Tiếu cũng tan chảy, tiếp tục chỉ dẫn cô bé: “Bánh Trôi nhỏ thích mẹ đúng không? Những thứ ở trên bàn đó? Bánh Trôi nhỏ không thích sao?”
Bánh Trôi nhỏ quay đầu, nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi bò đến trước mặt Trụ Tử nhỏ, một tay nắm ngọc bội mà cậu bé đặt lên, duỗi tay kêu anh trai bế: “Anh…”
Trụ Tử nhỏ nhìn em gái mềm mại ngọt ngào mà trong lòng ấm áp, duỗi tay bế Bánh Trôi nhỏ: “Em gái thích ngọc bội của anh đúng không? Vậy anh trai tặng nó cho em đó.
Tô Tiếu Tiếu ngăn cản: “Trụ Tử, em gái còn nhỏ, thứ này con bé rất dễ làm vỡ, cũng dễ làm mất, cháu để đấy đeo đi.”
Tô Tiếu Tiếu nói rồi còn muốn lấy đồ trong tay Bánh Trôi trả cho Trụ Tử nhỏ.
Ai biết Bánh Trôi nhỏ lại nắm chặt không buông, đôi mắt to đen láy như hạt nho nhìn mẹ đầy nghi ngờ, như thể đang nói “sao mẹ lại cướp đồ của con.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Bánh Trôi nhỏ, đây là đồ mà bà nội của anh để lại cho anh, trả cho anh có được không?” Bánh Trôi nhỏ nghe hiểu, nhìn chiếc vòng bình an trong tay mình rồi lại nhìn mẹ, mếu máo nắm chặt sợi dây trong tay muốn khóc.
Trụ Tử nhỏ cũng vô cùng đau lòng, duỗi tay cầm ngọc bình an đeo lên cổ Bánh Trôi nhỏ: “Dì Tô ơi không sao đâu ạ, tặng cho em gái đeo cũng thế, chúc em gái bình an.
Bánh Trôi nhỏ nắm miếng ngọc bội trơn nhẵn với vẻ hài lòng thỏa mãn, bình thường anh Trụ Tử nhỏ bé cô bé hoặc chơi với cô bé, cô bé đều thích nghịch ngọc bội trên cổ cậu bé, bây giờ ngọc bội đeo lên cổ mình khiến Bánh Trôi nhỏ cũng vui vẻ, nắm rồi không chịu buông tay.
Bà nội Đôn Đôn vừa cười vừa bảo: “Bánh Trôi nhỏ nhà các cháu biết nhận hàng, ngọc bình an sống bình an,
nhanh chóng trưởng thành.
Nhã Lệ cũng nói: “Đều là trẻ nhà mình, ai đeo cũng như nhau cả”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến Lý Ngọc Phụng cũng cho cô một cái vòng bình an, cô đeo một đợt thấy sau này không thuận tiện cho lắm, tóm lại là đeo lên bỏ xuống lại sợ làm mất nên vẫn luôn cất đi không đeo, đây là thứ mà bà nội để lại cho Trụ Tử, rất có giá trị kỷ niệm, hiển nhiên Bánh Trôi nhỏ không thể lấy.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi một chút, lại quay người về phòng.
Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ thấy em gái và em trai chọn đồ của Cá Nhỏ và Trụ Tử nhỏ mà không chọn đồ của mình đều vô cùng đau lòng. Em trai là nhóc tham ăn nhìn thấy đồ ăn là không muốn động đậy nữa. Cậu bé muốn chọn táo to là chuyện không có cách nào khác, nhưng Bánh Trôi nhỏ không thể, rõ ràng Cơm Nắm rất có tâm cơ vẽ một bông hoa đỏ thẫm, em gái không thích hoa to sao?
Cơm Nắm nhỏ bé em gái từ trong tay Trụ Tử nhỏ, dùng trán mình cọ vào trán cô bé: “Em gái, em không thích hoa sao? Tại sao em không chọn hoa mà anh hai vẽ?” Sớm biết thế này cậu bé đã ra vườn rau hái một bông thật rồi, thất sách!
Bánh Đậu nhỏ cũng hỏi: “Em gái, không phải em thích cặp sách gà con của anh sao? Còn thích nghe anh hát đeo
cặp sách vui vẻ đến trường học, tại sao em không chọn?”
Bánh Trôi nhỏ cắn ngón tay trắng trẻo, cong đôi mắt lại cười mà không đáp.
1017 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận