Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 476: Suy nghĩ của cá nhỏ

Cá Nhỏ gân cổ kêu: “Năm nào Cơm Nắm và Trụ Tử cũng thi hạng nhất hạng hai khối, sau này bọn họ chắc chắn có thể thi đỗ đại học, con mới thi được có hạng bốn hạng năm lớp, mười hạng đầu toàn khối còn không xếp nổi, trong lớp con còn chưa có bạn học nào thông minh như Cơm Nắm và Trụ Tử, nếu như có con cũng không biết phải xếp tận đâu nữa! Xùy xùy xùy xùy, đừng có làm phiền con! Con muốn cố gắng học tập! Con phải dựa vào cố gắng của mình để thi đỗ đại học thủ đô! Con mãi mãi muốn ở chung với đám người Cơm Nắm và Trụ Tử!” Thực tế Cá Nhỏ thật sự không ngốc, cha mẹ đều chiều cậu bé, tính cách vẫn luôn hồn nhiên và ngay thẳng, vẫn là một bạn nhỏ chưa trưởng thành, chưa mở khiếu, lại thêm thần kinh thô còn ham chơi, thật sự chỉ cần cậu bé nghiêm túc học hành vậy duy trì trong ba hạng đầu lớp cũng không thành vấn đề.
Châu Ngọc Hoa suýt chút nữa bật cười thành tiếng, con trai ngốc nhà bọn họ lại còn có giác ngộ này sao, cô ta thật sự phải đi cảm ơn Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ tử tế mới được: “Vậy con chăm chỉ học nha, lát nữa mẹ sẽ mua thịt gà làm gà ba chén cho con.
Cá Nhỏ chuẩn bị buộc tóc lên xà nhà hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Hàn Thành dắt con gái nhỏ về nhà, Tô Tiếu Tiếu đang dẫn ba đứa trẻ lựa quần áo trong nhà, dưới sàn trải một cái
chiếu rồi rải đầy đồ lên.
Đầu cô muốn to lên: “Bình thường chúng ta rõ ràng không có đến mấy bộ quần áo có thể mặc, sao lúc tìm ra lại
nhiều như vậy?”
Bốn đứa trẻ trong nhà thì sao, cho dù là mỗi đứa một bộ quần áo nhưng quần áo bốn mùa cộng vào thật sự
không ít.
Hàn Thành vào cửa đã hỏi: “Cái nào không mặc được thì gửi về thôn Tô Gia, Bé Út có thể mặc, mẹ khéo tay nói không chừng còn có thể may thành mấy cái chăn đơn
Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn anh: “Hàn Thành, em nghe ra rồi đấy nhé, anh đang nói em không khéo tay”
Hàn Thành vừa cười vừa xoa đầu vợ: “Không có chuyện đó”
Bánh Trôi nhỏ giao cho mẹ đồ ăn vặt mà Châu Ngọc Hoa cho cô bé, hỏi với vẻ rầu rĩ không vui: “Mẹ ơi, anh Cá
Nhỏ thật sự sẽ không ăn sạch đám Hoa Hoa chứ?”
Tô Tiếu Tiếu nhìn về phía Hàn Thành theo bản năng.
Hàn Thành hơi lắc đầu. Cơm Nắm vỗ đầu, hỏng rồi, cậu bé không nghĩ cha lại đưa gà qua nhanh như vậy, không kịp chào hỏi Cá Nhỏ
trước, chắc chắn Cá Nhỏ đã nói muốn ăn Hoa Hoa rồi.
Tô Tiếu Tiếu ôm con gái, đáp: “Bánh Trôi nhỏ, mẹ cảm thấy thế này, cho dù chúng ta không gửi đám Hoa Hoa cho anh Cá Nhỏ thì bọn chúng cũng không thể theo chúng ta cả đời được, nếu đã gửi cho anh Cá Nhỏ thì chúng ta để cho anh Cá Nhỏ xử lý, duyên phận giữa chúng ta và tụi nó đến đây là dừng, được không?” Bánh Trôi nhỏ đang định mếu máo thì Trụ Tử nhỏ đi vào: “Bánh Trôi nhỏ, xem anh mang gì cho em này?” Bánh Trôi nhỏ quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy trong tay Trụ Tử nhỏ ôm một con chó cái nhỏ chỉ cỡ lòng bàn tay, đôi mắt của cô bé sáng ngời chạy bịch bịch bịch về phía anh Trụ Tử nhỏ… Không chỉ Bánh Trôi nhỏ mà Cơm Nắm, Bánh Đậu nhỏ và Bánh Bao nhỏ đều ném việc trong tay vây tới. Chó con toàn thân lông trắng như sữa chỉ có đôi mắt là đen láy, bộ dáng dùng đôi mắt đen nhút nhát ướt nhòe nhìn mọi người khi vừa tới môi trường xa lạ thật sự khiến người yêu thích. Bánh Trôi nhỏ duỗi tay tới, nhẹ nhàng chạm lên đầu chó con rồi rụt về: “Anh ơi, chó con ở đâu ra thế? Nó đẹp quá!”
“Anh đi tới chợ mua đó, Bánh Trôi nhỏ có thích không?” Trên thực tế gần đây ngày nào Trụ Tử nhỏ cũng nằm
vùng ở chợ cóc, đến đâu cũng hỏi những nhà buôn vào nam ra bắc đó có thể tìm được một con chó con mới ra đời không lâu, tính cách ngoan ngoãn một chút không?
Hôm qua cuối cùng cũng để cậu bé tìm được một nhà buôn nói trong chợ có một nhà người thân chó vừa mới đẻ được một ổ chó con, tính cách của chó mẹ đó ngoan ngoãn, toàn thân lông trắng rất đẹp, phỏng chừng tướng của chó con cũng không kém, chỉ là không biết có chịu bán không.
Trụ Tử nhỏ không nói hai lời đã đưa cho ông ta mười đồng tiền, kêu ông ta nhất định phải giúp cậu bé mua được
một con.
Hay thật, thời buổi này gà vịt ngỗng mới hai, ba đồng một con, chó con ở nông thôn cho ăn chút cơm thừa canh cặn còn có thể trông nhà giữ sân, ở thành phố nếu không phải hộ gia đình lớn giàu có thì người bình thường cũng không muốn nhận nuôi, mình ăn còn chẳng no ai còn lãng phí lương thực đi nuôi chó nữa? Ổ chó của nhà người thân đó hình như còn không phải là loại chó bản địa biết coi nhà giữ sân, chính là loại tặng cho người ta cũng không cần đó, ông ta cũng chỉ thuận miệng nói như vậy nhưng không ngờ đồng chí nhỏ này lại hào phóng như thế, vung tay đưa ngay một tờ Đại Đoàn Kết.
1008 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận