Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 282: Cha mẹ Trụ Tử

Hàn Thành đặt đồ trong tay xuống, đi lên lấy hương châm, cúi người sâu ba cái trước bài vị của ông cụ rồi cắm
hương lên.
“Đi an lành không?”
Triệu Tiên Phong gật đầu: “Rất an lành”
Hàn Thành vỗ lên vai Triệu Tiên Phong, bảo: “Hôm nay quá muộn, ngày mai tôi lại kêu Tiếu Tiếu và đám trẻ tới
viếng cụ.
Châu Ngọc Hoa nói: “Đừng, qua năm rồi, Tiếu Tiếu lại đang có thai, đợi sau này lại nói sau” Triệu Tiên Phong cũng bảo: “Anh em nhà mình không cần quá để ý đến những nghi thức xã giao này, đúng rồi, phía bên thủ đô có người đưa tin tức tới nói chuyện của con trai lão thủ trưởng đã được tra rõ ràng, tổ tiên ba đời của vợ anh ta đều là người biên cương chứ không phải người trong nước, lại càng không phải gián điệp gì cả,
chậm nhất trong năm có thể thả về, hành động của lão thủ trưởng cũng sẽ không còn bị hạn chế như vậy nữa,
về phần ông cụ có thể về bệnh viện quân y phục chức hay không thì còn phải xem bản thân ông có bằng lòng không đã”
Hàn Thành nghiến răng: “Chút chuyện vớ vẩn này mà tra đến năm, sáu năm, cũng không biết là làm ăn kiểu gì”
Triệu Tiên Phong vỗ vai anh: “Tình hình bất ổn, mọi người đều phải đi quy trình như vậy mà, người có thể bình an vô sự trở về đã là vô cùng may mắn rồi.
Có bao nhiêu người bị chụp mũ cũng không thể trở về được nữa.
Hàn Thành hiểu, nhưng chỉ cần nghĩ đến ông cụ chinh chiến nửa đời, cống hiến hết cả thanh xuân cho bệnh viện
quân y sống trong căn tứ hợp viện tồi tàn đó là anh lại không nhịn được mà tức giận.
Hàn Thành nghĩ đến một vấn đề khác: “Phía bên Trụ Tử tôi vẫn chưa biết nên nói với thằng bé thế nào, thằng bé
vẫn chưa biết gì về thân thế của mình hết.
Hơn nữa cậu bé đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống ở nhà bọn họ, bây giờ tùy tiện nói với cậu bé rằng bà nội
của cậu bé và cha mẹ ruột mà cậu bé vẫn luôn nhận định đó không phải là ruột thịt, thật ra cha mẹ ruột và ông
nội của cậu bé vẫn còn đang sống, kêu cậu bé trở về sống với bọn họ, Hàn Thành cũng không thể mở miệng nói
ra như vậy được.
Triệu Tiên Phong cũng biết Trụ Tử sống ở nhà Hàn Thành rất tốt, nhưng cha mẹ ruột của người ta sắp về rồi, cậu bé nhất định phải về bên cạnh cha mẹ mình sinh sống.
“Ít nhất vẫn còn nửa năm nữa, không vội, tìm thời cơ thích hợp lại nói với cậu bé sau.
Châu Ngọc Hoa vừa vặn rời đi, hai người cũng không biết là do đau thương quá mức hay là sơ suất mà lúc nói
chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất phải tránh Cá Nhỏ!
Đợi khi bọn họ phản ứng lại chợt nhìn về phía cậu bé thì cậu bé đã chớp đôi mắt to nhìn về phía bọn họ với vẻ tò
mò: “Mọi người muốn nói gì với Trụ Tử cơ ạ? Trụ Tử có thân thế gì cơ?”
Triệu Tiên Phong đi tới xoa đầu con trai: “Không có gì, chuyện ở bên mẹ Trụ Tử nhỏ ấy mà, con đừng nói lung
tung với Trụ Tử nhỏ, tránh cho cậu bé buồn bã”
Cá Nhỏ càng mơ hồ hơn: “Không phải mẹ của Trụ Tử nhỏ là dì Tô sao? Dì Tô của con làm sao?”
Lúc này lợi ích của việc con trai không thông minh cũng hiện ra rồi, đổi lại là Cơm Nắm nhỏ sẽ không dễ bị lừa
như
vậy.
Triệu Tiên Phong hỏi con trai ngốc: “Trụ Tử nhỏ gọi dì Tô của con là gì?”
Cá Nhỏ hiểu ra: “Dì Tô? Ồ đúng, cho nên dì Tô của con không phải là mẹ của Trụ Tử nhỏ đúng không ạ?”
Vấn đề tới rồi đây: “Vậy tại sao Trụ Tử nhỏ có thể luôn ở nhà dì Tô còn con thì không thể?” Cảm xúc đau buồn của Triệu Tiên Phong bị thằng con trai ngốc làm cho tức giận đến mức gần như bay hết sạch,
nói với Hàn Thành: “Tôi không cần đứa con trai này nữa, cậu mang về nhà nuôi đi, đưa cho dì Tô của nó nuôi, nói không chừng có thể nuôi cho thông minh hơn một chút”
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta với vẻ buồn bực: “Muộn rồi tôi về trước đây, sau này có việc nhớ nói một tiếng”
Triệu Tiên Phong vỗ vai anh: “Về đi?
Cá Nhỏ chạy “bịch bịch” qua kéo quần Hàn Thành: “Chú Hàn, chú còn thiếu con trai không? Cháu cũng không
cần ông cha này nữa, cháu muốn dì Tô làm mẹ cháu, muốn chú làm cha cháu cơ.
Hàn Thành ôm đứa trẻ lên, xoa đầu cậu bé: “Cha cháu nói đùa với cháu thôi chứ cha cháu thương cháu nhất,
hôm nay muộn rồi, ngày mai cháu tới tìm đám người Cơm Nắm nhà chú chơi nhé.
Cá Nhỏ mang vẻ mặt tiếc nuối.
Khi Hàn Thành về nhà, Tô Tiếu Tiếu đã tắm xong, không chỉ cô mà ba đứa trẻ cũng đã tắm xong cả, vừa mới qua
tám giờ, ba đứa trẻ đều về phòng chơi, còn Tô Tiếu Tiếu đã mệt mỏi lên giường nằm, mí mắt đánh nhau.
Cô nhắm mắt hỏi: “Sao lại lâu như vậy?”
Hàn Thành thấy cô sắp ngủ, trước tiên nói chuyện của ông cụ với cô rồi cũng nói cả chuyện trong nhà Trụ Tử ra
luôn.
[Cảm ơn bạn annhien20050207 đã đẩy 50 kim phiếu cho truyện ạ.]
1041 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận