Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 302: Sinh

Sắc mặt của Hàn Thành trắng bệch, mím môi lái xe ở đằng trước, Lý Ngọc Phụng ở phía sau ôm Tô Tiếu Tiếu, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cô: “Con gái không sợ, mẹ và Hàn Thành đều ở đây cả, không sợ không sợ” Đau là đau thật, Tô Tiếu Tiếu vốn đã yếu ớt, cô không muốn khóc nhưng nước muối sinh lý không thể khống chế được vẫn trào ra ngoài: “Mẹ ơi, đau quá…”
Hàn Thành mím môi, thi thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, tay cầm vô lăng càng ngày càng siết chặt.
Lý Ngọc Phụng đã sinh vài đứa con nên đương nhiên biết đau thế nào, nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nại an ủi cô: “Không sao không sao, càng đau sinh càng nhanh, nói không chừng chúng ta đến bệnh viện là sinh luôn ấy chứ”
Trong lúc nói chuyện, bà ấy cảm giác dưới chân mình ấm nóng, bình tĩnh nói với Hàn Thành: “Hàn Thành, nước ối vỡ rồi, lái nhanh một chút”
Ngoài phòng sinh, Hàn Thành không ngừng đi qua đi lại, đầu của Lý Ngọc Phụng sắp bị anh làm cho choáng váng luôn rồi, khi lại quành đến trước mắt bà ấy, Lý Ngọc Phụng kéo cánh tay anh: “Hàn Thành ngồi xuống nghỉ đi con, con quay làm mẹ chóng mặt quá”
Hàn Thành đứng ngồi không yên, chỉ có thể dừng lại nhìn chằm chằm vào phòng sinh: “Mẹ, sao lại lâu như vậy ạ, không phải đã có chuyện gì rồi đấy chứ?”
Hai tay Lý Ngọc Phụng chắp lại thành hình chữ thập: “Đừng nói vớ vẩn, không có chuyện gì cả, người ta sinh con đầu lòng đều rất lâu, hai đứa chắc chắn càng lâu hơn một chút, không sao không sao.”
Lý Ngọc Phụng chưa từng thấy người ta sinh thai đôi bao giờ, thật ra trong lòng bà ấy cũng không tự tin nhưng lúc này bà ấy phải bình tĩnh, bằng không người trẻ tuổi sẽ còn sợ hãi bao nhiêu.
Trần Ái Dân mang hai phần bữa sáng từ nhà ăn đi qua đưa cho Hàn Thành và Lý Ngọc Phụng: “Dì, chủ nhiệm Hàn, hai người ăn chút gì lót bụng trước đã”
Hàn Thành đưa một phần qua cho Lý Ngọc Phụng: “Mẹ, mẹ ăn một miếng trước đi.
Một phần còn lại đẩy về: “Tôi ăn không vô, cậu ăn đi
Trần Ái Dân lại đẩy qua: “Lúc này mới đến đâu thôi? Em đã từng thấy rất nhiều người sinh cả một ngày một đêm
rồi, lẽ nào cả một ngày anh không ăn gì được sao?”
Hàn Thành liếc xéo nhìn anh ta, giọng điệu không tốt cho lắm: “Cậu có biết nói chuyện không thế?” Trần Ái Dân vỗ nhẹ vào miệng mình: “Phi phi phi, em xin lỗi, xin lỗi, không phải em có ý đó, ôi chao, tóm lại là anh ăn trước đi, đừng đợi đến lúc chị dâu khỏe mạnh đi ra ngoài còn anh thì hạ đường huyết xỉu trước.
Hàn Thành nghe giọng nói ngu ngơ này đã cảm thấy đau đầu không chịu được, đành nhận đồ của anh ta: “Đi đi đi, trong thời gian ngắn đừng để tôi nhìn thấy cậu”
Trần Ái Dân nhìn qua cửa phòng sinh, anh ta mang theo nhiệm vụ tới đây, chuyện vợ của chủ nhiệm Hàn mang thai đôi vào viện đã truyền ra, mọi người đều muốn biết rốt cuộc nhà chủ nhiệm Hàn sinh hai thiên kim hay là hai công tử, người đoán là long phụng thai cũng không ít, còn có người gom tiền cược, cược phiếu lương nửa cân, cho nên mới phái anh ta ra trận “thám thính tình hình quân sự” nhưng hình như chủ nhiệm Hàn không muốn nhìn thấy anh ta cho lắm.
Ngay khi anh ta định quay người rời đi thì cửa phòng sinh mở ra, y tá từ trong đó đi ra ngoài, trong mắt mang theo ý cười: “Chúc mừng chủ nhiệm Hàn, chúc mừng chủ nhiệm Hàn, vợ anh sinh một đôi long phụng thai, mẹ con bình an rồi”
Hai tay Lý Ngọc Phụng chắp hình chữ thập vái mấy lần, ngoài miệng nhẹ giọng lầm bầm: “Cảm ơn Bồ Tát phù hộ, cảm ơn tổ tiên phù hộ”
Bữa sáng trên tay Hàn Thành cầm không vững, rớt cái “bịch” xuống đất, anh nhắm mắt hít một hơi thật sâu: “Bình an là tốt, bình an là tốt, khi nào tôi có thể vào gặp vợ tôi?”
Y tá cho rằng anh sẽ hỏi các con cơ, gật đầu đáp: “Lát nữa có thể ra ngoài.
Trần Ái Dân hưng phấn đến mức suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên: “Chủ nhiệm Hàn, là long phụng thai đó, em tới bệnh viện chúng ta nhiều năm như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được đó, chúc mừng chúc mừng, em phải mau đi báo tin tốt này cho mọi người mới được!”
Trần Ái Dân chạy được vài bước lại quay ngược lại: “Không đúng, em phải xem xem em trai và em gái của Cơm Nắm và Bánh Đậu đẹp cỡ nào đã.
Bây giờ Cơm Nắm và Bánh Đậu đều đẹp giống như tiểu tiên đồng vậy, người từng thấy qua không có ai là không khen, mọi người đều chỉ hận không thể ôm về nhà nuôi, nên em trai em gái của tụi nhỏ cũng không thể kém được.
Y tá ôm hai đứa trẻ sơ sinh được bọc lại như hai cái bánh ú nhỏ ra ngoài, Lý Ngọc Phụng mỗi tay ôm một đứa
cười híp cả mắt, liên tục khen đôi mắt này giống Tô Tiếu Tiếu, cái mũi đó giống Hàn Thành, cái miệng nhỏ xinh, ngũ quan tiêu chuẩn, sau này nói không chừng cũng đẹp như các anh trai.
1059 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận