Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 243: Vui vẻ

“Thật sao ạ?” Tiểu Bảo vui vẻ muốn xỉu, đôi mắt mở to tìm lời mà chú viết, nhưng lá thư nhà này thật sự quá dài,
Tiểu Bảo đọc nửa ngày vẫn không tìm được, nhưng bà nội đã nói thì chính là như vậy. Ngay cả rau mà Lý Ngọc Phụng trồng nảy mầm thế nào, giá đỗ đã ăn bao nhiêu bữa, Cháo Bột Mì Cơm thật sự
là bốn con gà trống, trong nhà lại nở tám con gà con, Hàn Thành nói nuôi đến khi nào ở cữ mới ăn, đủ các loại chuyện lông gà vỏ tỏi Tô Tiếu Tiếu đều viết rất chi tiết trong thư nên có thể không dài được sao? Nhưng quá trình mang thai vất vả cô lại không nhắc đến một chữ nào, con đi xa lòng mẹ lo lắng, xưa nay Tô Tiếu
Tiếu chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn.
Ngược lại Lý Ngọc Phụng rất yên tâm về Hàn Thành nên cũng không lo lắng cho con gái cho lắm, nhưng nhà Hàn Thành không có trưởng bối, khi Tô Tiếu Tiếu sinh con, bà ấy phải tính đúng thời gian qua đó chăm cô ở cữ. Tiểu Bảo cất kỹ thư của mình đi rồi nói với Lý Ngọc Phụng: “Bà nội, hôm nay cháu không giúp bà nhóm lửa được rồi, cháu phải đi luyện chữ, thuận tiện viết thư hồi âm cho đám người Cơm Nắm nữa. Tiểu Bảo nói xong lại nhảy
nhót đi ra ngoài, mỗi người trong bọn họ đều viết một lá thư cho cậu bé, cậu bé cũng phải đáp lại thật nhiều thư
hơn
mới
được.
Lý Ngọc Phụng có hơi bối rối, hỏi cậu bé: “Bài tập về nhà hôm nay nhiều như vậy sao?”
Tiểu Bảo xua tay về phía sau, đầu cũng không quay lại ngồi lên ghế nhỏ của mình: “Chữ của cô và chú đều rất đẹp, chữ của Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ cũng viết đẹp hơn cháu, cháu phải chăm chỉ luyện chữ, sau này chữ của Bánh Đậu nhỏ cũng đẹp hơn của cháu thì phải làm sao? Lần sau anh Đại Bảo về cháu cũng phải kêu anh ấy chăm chỉ luyện chữ mới được, Cơm Nắm không thích làm bạn với người viết chữ xấu, anh ấy không chăm chỉ viết chữ,
khi Cơm Nắm về đây có khả năng sẽ chán ghét anh ấy
Lý Ngọc Phụng vừa cười vừa lắc đầu, cháu trai tiến bộ cũng là một chuyện tốt, chỉ là thời buổi này đi học có giỏi
đến đâu cũng không thể thi vào đại học thật là một chuyện đáng tiếc. Mấy ngày trước, ở đại đội bọn họ còn có mấy phần tử trí thức từ nông trường biên cương chuyển về, nghe nói ngày trước cha mẹ là giáo sư đại học, con trai cũng là sinh viên đại học, cả gia đình đều là trí thức cao, không chịu nổi cuộc sống lạnh giá ở bên biên cương
mà sinh bệnh, nên mới được chuyển về đại đội của bọn họ.
Tô Vệ Dân thấy cả gia đình bọn họ rất đáng thương, lại đều là người có học rất nhã nhặn và lễ độ, mới để mảnh
sân bỏ trống ngay phía sau sân nhà mình do một hộ gia đình không còn người nối dõi để lại cho bọn họ ở, tuy rằng cũng đã lâu ngày không được tu sửa nên điều kiện chẳng ra làm sao nhưng vẫn tốt chuồng trâu lọt gió lọt
mưa nhiều, trong nhà có đồ cũ không dùng đến mà vẫn có thể dùng cũng đều sẽ chuyển qua đó cho bọn họ
dùng.
Thời buổi này, mọi người vẫn giữ lòng cảnh giác với những người thành phố không biết đã phạm phải tội gì bị đấu tố điều xuống cơ sở rèn luyện này, bình thường thấy đều là có thể trốn thì trốn, có thể không tiếp xúc thì
không tiếp xúc, tránh cho không ăn thịt cừu vẫn rước phải một thân hôi tanh, Tô Vệ Dân là một đại đội trưởng
có thể làm được như vậy đã là rất có lòng tốt rồi.
Lý Ngọc Phụng lại càng thế, bình thường đào rau đào khoai lang gì đó đều sẽ cố hết sức hái thêm một chút, đào thêm một chút, trở về lén lút đặt trong sân nhà bọn họ, có đôi khi gặp người sẽ đợi trời tối mới đưa qua. Người nhà đó rất biết tránh nghi ngờ, ngoại trừ ngày đầu tiên chuyển tới nắm tay bà ấy cảm ơn một cách chân thành ra thì cho dù ban ngày hay ban đêm cũng chưa bao giờ qua lại với nhà bà ấy. Chính vì như thế nên Lý Ngọc Phụng đào mấy thứ tốt như lạc và củ sen đều cam lòng đưa cho bọn họ một ít. Tiểu Bảo rất thích một gia đình ba người đó, đặc biệt là thích hai ông bà đó, nói bọn họ còn biết còn nhiều hơn
cả giáo viên của cậu bé, có đôi khi gặp phải câu hỏi khó hiểu sẽ lén lút nướng khoai chạy đến sau nhà hỏi bọn họ,
ngay cả kẹo sữa thỏ trắng mà cô đưa cho cậu bé cũng nỡ chia cho bọn họ.
Lý Ngọc Phụng bắt gặp mấy lần, chỉ có thể kêu cậu bé đừng đi nhiều lần như vậy, đừng vào nhà bọn họ ngay
trước mặt người ngoài, cũng tuyệt đối đừng nói ra bên ngoài, không thể để người khác biết chúng ta có qua lại
với bọn họ, bằng không sẽ rước tới phiền phức lớn cho cả bọn họ và người trong nhà.
Tiểu Bảo cái hiểu cái không, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết bọn họ khác với những người khác trong thôn, Tiểu Bảo vẫn cảm thấy toàn bộ người trong thôn đều không có học vấn như bọn họ, chỉ
là không biết tại sao hình như người trong thôn không thích bọn họ cho lắm.
1037 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận