Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 306: Bé con

Hai anh em nhoài người lên giường lúc thì nhìn đứa này, lúc thì nhìn đứa kia, lúc thì nắn bàn tay nhỏ của đứa này,
lúc thì gãi bàn chân nhỏ của đứa kia, cảm thấy đôi mắt sắp không đủ dùng nữa!
Cơm Nắm nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra được ai là Bánh Trôi nhỏ ai là Bánh Bao nhỏ: “Mẹ ơi, Bánh Trôi nhỏ
và bánh Bao nhỏ lớn lên giống nhau quá, sao mà biết ai là Bánh Trôi nhỏ, ai là bánh Bao nhỏ ạ?” Bánh Đậu nhỏ chỉ vào đứa có gương mặt hơi lớn hơn ở bên trái: “Đây là em trai Bánh Bao nhỏ của Bánh Đậu
nhỏ!” Rồi lại chỉ vào đứa nhỏ hơn ở bên phải, nói: “Đây là em gái Bánh Trôi nhỏ!”
Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy vô cùng thần kỳ, mới đầu ngay cả cô cũng không thể phân biệt được, vậy mà Bánh Đậu
nhỏ chỉ liếc mắt cái đã nhìn ra được rồi, cô hỏi cậu bé: “Sao Bánh Đậu nhỏ biết được vậy?”
Bánh Đậu nhỏ chớp đôi mắt to lại nhìn hai bé cưng một cách nghiêm túc, đáp với vẻ vô cùng chắc chắn: “Bánh
Bao nhỏ giống cha, Bánh Trôi nhỏ giống mẹ, Bánh Đậu nhỏ thích cả hai em!”
Vốn dĩ Bánh Đậu nhỏ muốn có một em trai nhất, nhưng bây giờ phát hiện ra em gái lớn lên giống mẹ nên cậu bé
tạm thời quyết định cũng thích cả em gái luôn vậy!
Cơm Nắm nhỏ lại nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống một cách vô cùng nghiêm túc, nhưng nhìn thế nào
cũng không thể nhìn ra được rốt cuộc hai đứa trẻ khác nhau ở chỗ nào, rõ ràng là hai bé cưng giống y chang
nhau mà.
Lý Ngọc Phụng cũng cảm thấy thần kỳ: “Bánh Đậu nhỏ thật lợi hại quá, mới đầu ngay cả mẹ các cháu cũng không nhận ra được đâu.”
Thật ra không cẩn thận phân biệt thì thật sự không nhìn ra được, đừng nói là song sinh mà cho dù hai đứa trẻ
không cùng một người sinh ra thì lúc mới sinh cũng rất khó phân biệt được, bằng không tại sao bác sĩ thi thoảng
lại xảy ra tình trạng nhầm cha mẹ của bé?
Cơm Nắm nhỏ vẫn nhíu mày: “Rõ ràng là giống y chang nhau mà.
Bánh Đậu nhỏ kiên quyết bảo: “Khác mà!”
Trụ Tử nhỏ không đợi Cơm Nắm đi gọi cậu bé, khi nghe thấy tiếng em bé khóc cậu bé đã muốn qua rồi nhưng bị
Nhã Lệ gọi lại, nói đợi dì Tô đút xong sữa mới đi sau.
Cho nên cậu bé nghe lời ăn xong cơm trưa mới đi qua, cậu bé không tới tay không mà còn nhét hai cái vòng tay
lục lạc nhỏ bằng bạc vào trong túi mình, một cái thắt một sợi dây đỏ, một cái buộc hai sợi dây đỏ. Trụ Tử nhỏ nhìn hai bé cưng đáng yêu thậm chí cũng không dám thở quá mạnh, hỏi câu hỏi y chang Cơm Nắm:
“Ai là bánh Bao nhỏ, ai là Bánh Trôi nhỏ ạ?”
Cơm Nắm tìm được đồng minh, lập tức bảo: “Thấy chưa, Trụ Tử nhỏ cũng có phân biệt được đâu, Bánh Đậu nhỏ
đoán mò rồi đi?”
Bánh Đậu nhỏ lắc đầu: “Em biết mà!” Nói xong còn chỉ cho Trụ Tử nhỏ xem.
Trụ Tử lấy hai cái vòng bạc nhỏ trong túi ra, đeo cái thắt một sợi dây đỏ lên tay của Bánh Bao nhỏ.
Tô Tiếu Tiếu thấy thế vội ngăn cậu bé: “Trụ Tử nhỏ, ai cho cháu vòng vậy? Bọn trẻ còn nhỏ, cái này quá quý giá,
cháu mang về cất trước đi, được không?”
Trụ Tử nhỏ nhanh chóng đeo cái vòng tay nhỏ thắt hai dây đỏ còn lại lên tay Bánh Trôi nhỏ, lắc đầu đáp: “Dì Tô, đây là vòng bạc mà mẹ cháu cho cháu, mẹ nói đã đánh cho cháu lúc cháu còn nhỏ nhưng vẫn chưa có cơ hội tặng, nhưng bây giờ cháu lớn rồi không dùng được nữa, cho nên cháu muốn tặng nó cho Bánh Trôi nhỏ và BánhBao nhỏ.
Dì Tô dì xem, chỉ có một sợi dây đỏ là em trai Bánh Bao nhỏ, hai sợi dây đỏ là em gái Bánh Trôi nhỏ, như vậy sau này có thể phân biệt các em rất dễ rồi, cháu và Cơm Nắm nhỏ sẽ không nhận lầm nữa”
Trên thực tế, Trụ Tử nhỏ rất nhanh sẽ không còn cần nhìn vòng mới có thể phân biệt được các em nữa, mà thậm chí từ nhà bên cạnh thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc cũng có thể phân biệt được rốt cuộc Bánh Bao nhỏ đang khóc, hay là Bánh Trôi nhỏ đang khóc.
Bánh Bao nhỏ cổ họng lớn, nếu gào khóc to chắc chắn là đang đói, cậu bé thường sẽ không để ý cho lắm, nhưng chỉ cần Bánh Trôi nhỏ khóc, cậu bé sẽ lập tức phi sang ngay, bởi vì Bánh Trôi nhỏ không thường khóc, vừa khóc chắc chắn là có chuyện gì đó.
Đương nhiên, những chuyện này đều là sau này nói sau.
Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ vừa nghe vậy cũng quay người chạy về phòng: “Bọn con cũng phải tặng quà gặp mặt cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ!”
Tô Tiếu Tiếu: “Các con chậm một chút, các em còn nhỏ, tạm thời không dùng được những thứ khác, không cần vội tặng trước đâu.”
Rất đáng tiếc, hai đứa trẻ không để ý đến cô.
Lý Ngọc Phụng hỏi Trụ Tử nhỏ: “Trụ Tử nhỏ, thứ này rất quý giá, cháu tặng cho em trai em gái, mẹ cháu có biết không?”
966 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận