Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 733: Phiên ngoại về bọn nhỏ 19

Vì nguyên nhân gia đình nên Đường Điềm Điềm sớm trưởng thành và nhạy cảm hơn Bánh Trôi nhỏ sinh ra đã
ngậm thìa vàng, chẳng qua ánh mắt của cô bé nhìn con trai đã sớm bị các anh trai người này đẹp hơn người kia trong nhà Bánh Trôi nhỏ kéo đến độ cao của đỉnh Everest, cho nên mặc dù là trong thời kỳ thanh xuân mới chớm yêu, những nam sinh khác cũng không có cách nào khiến trái tim thiếu nữ của cô bé có một chút xao
động nào, thật sự ứng với một câu “khi còn thiếu niên không thể gặp người quá kinh động lòng người, bằng không quãng đời còn lại không có cách nào an ổn vượt qua. Đường Điềm Điềm nghĩ ngợi, quãng đời còn lại của cô bé sợ là không có cách nào an ổn đi.
Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê người ngoài cuộc lại rõ, cô bé như vậy, Bánh Trôi nhỏ lại làm sao không phải như
thế? Có khả năng ngay cả bản thân cô bé cũng không biết ngoại trừ anh Trụ Tử của cô bé ra, những nam sinh khác hoàn toàn không có cách nào lọt vào mắt xanh của cô bé. Một người lớn lên nho nhã, cao lớn, thẳng tắp, tính cách dịu dàng, cười lên giống như gió xuân thoảng qua mặt khiến trái tim có xao động bao nhiêu cũng có thể lập tức bình tĩnh lại, cho tới bây giờ thi cử chỉ đứng hạng nhất, là thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, mấu chốt là từ nhỏ đã nâng Bánh Trôi nhỏ trong lòng bàn tay mà thương yêu, một nam sinh như vậy làm
sao còn có thể tìm được người thứ hai? Sở dĩ Bánh Trôi nhỏ dùng “khác” là vì cô bé đã tính cả mình vào trong đó, chỉ là bản thân cô bé không phát hiện ra mà thôi.
Bánh Trôi nhỏ gọi các anh trong nhà đều sẽ thêm tiền tố như “hai, nhỏ, tư” như vậy, hoặc là “anh Đại Bảo, anh
Tiểu Bảo, duy chỉ có khi cô bé chỉ gọi “anh” là đặc biệt chỉ anh Trụ Tử. Lúc cô bé gọi “anh” cũng chính là lúc
mềm nhất và ngọt nhất, một điểm này sợ rằng chỉ có Đường Điềm Điềm từ nhỏ đã trưởng thành cùng cô bé mới có thể phát hiện ra.
Đường Điềm Điềm cảm thấy đều đã là người trưởng thành rồi, cô bé nhất định phải nhắc nhở chị em tốt của mình một chút: “Tinh Tinh, chị có từng nghĩ đến việc chị và anh Trụ Tử của chị kết hôn và sinh con không?” Lời của Đường Điềm Điềm không thể nghi ngờ gì chính là một tiếng sét giữa trời quang, giống như một bó đuốc
chui vào trong cái đầu nhỏ của Bánh Trôi nhỏ “phừng” một tiếng bốc cháy, đầu của cô bé đã không phải chết máy mà là trực tiếp nổ nát bét, không thể nghĩ ngợi được gì nữa…
Kết hôn sinh con với anh Trụ Tử sao? Đây là lời đại nghịch bất đạo gì chứ?
Bánh Trôi nhỏ mơ hồ một lúc rất lâu mới lấy lại được bình tĩnh: “Điềm Điềm, em điên rồi sao? Anh ấy là anh trai
chị”
Đường Điềm Điềm có hơi cạn lời, hỏi ngược lại: “Nhưng hai người có quan hệ huyết thống sao?” Bánh Trôi nhỏ lắc đầu thành cái trống bỏi: “Em nói vấn đề quái quỷ gì thế? Đương nhiên là không có rồi!”
Đường Điềm Điềm lại hỏi: “Vậy cha mẹ chị nhận nuôi anh ấy sao?”
Bánh Trôi nhỏ tức giận trừng mắt nhìn Đường Điềm Điềm: “Điềm Điềm, có phải em muốn đánh nhau không? Dì
Nhã Lệ, chú Trương và ông Trương đều rất khỏe mạnh, tại sao nhà bọn chị lại nhận nuôi anh ấy chứ?” Đường Điềm Điềm nhún vai: “Nếu đã không có quan hệ huyết thống, cũng không nhận nuôi người ta, tính như vậy thì anh ấy cũng là anh trai của em, chị tính thành anh trai ở điểm nào? Bạn trai sao?” Bánh Trôi trợn đôi mắt càng tròn hơn: “Điềm Điềm, em còn nói vớ vẩn nữa là chị nổi giận đấy!” Đường Điềm Điềm ôm Bánh Trôi nhỏ thở dài: “Tinh Tinh, chị cũng không biết từ nhỏ đến lớn em ngưỡng mộ chị
bao nhiêu đâu, người nhà chị đều thương chị như vậy, dì Tô thì khỏi cần nói, xinh đẹp như thế, dịu dàng như thế,
tốt như thế, ai lại không muốn có một người mẹ như vậy? Chú Hàn là một người nghiêm túc như vậy nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nói lớn tiếng với chị một câu nào đúng không?
Mấy anh trai của chị lại càng không cần nói nữa, bảo vệ chị như bảo vệ tròng mắt. Anh Trụ Tử của chị lại càng
khỏi cần phải nói hơn. Đúng rồi, rõ ràng không có quan hệ huyết thống cũng không có quan hệ nhận nuôi, nghiêm túc tính ra thì em và chị cũng như nhau đều là em gái thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành, tại sao cùng là em gái không có quan hệ huyết thống mà anh Trụ Tử lại không thể đối xử tốt với người khác, hoặc là
đối xử tốt với em chứ? Chị có từng nghĩ đến vấn đề này chưa? Quay lại vấn đề ban đầu của chị, giả như anh Trụ Tử và người khác kết hôn sinh con, đối xử tốt với vợ mình và
con của mình vậy không phải là chuyện nên làm hay sao?”
969 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận