Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 578: Dừng

Giang Thu Lan đáp: “Anh cả, em đã thăm dò rõ ràng rồi, Hàn Tùng Bách chính là cái vò rỗng, ông ta không đứng
tên bất cứ gia sản nào hết, căn nhà này đăng ký dưới tên của Hàn Thành, về phần vàng mà anh nói gần đây em đã lật tung trong ngoài căn nhà không biết bao nhiêu lần, đừng nói là vàng mà ngay cả bạc cũng không có” Giang Hòe híp mắt: “Em nói gì cơ? Căn nhà đứng tên Hàn Thành? Chuyện từ khi nào?” Trước đây rõ ràng ông ta
đã điều tra nhưng căn nhà cũng không đứng tên Hàn Thành cơ mà.
Giang Thu Lan lắc đầu: “Cái đó em không rõ nhưng chính miệng anh Hàn nói ra, nói là trước khi anh ta xuống
mồ sẽ sắp xếp tốt cho em, nhưng căn nhà này phải để lại cho Hàn Thành và con của cậu ta” Giang Hòe đáp: “Không sao, chuyện này để anh đi điều tra.
Giang Thu Lan bảo: “Anh cả, em nói thật, con người anh Hàn không tệ, đối xử với em cũng tốt, chỉ là bây giờ em
thật sự giống như một bảo mẫu cái gì cũng phải làm. Ông ta thì giống như đại gia, cơm tới há miệng áo tới duỗi
tay chẳng làm gì hết, ngoài miệng nói là tốt với em, tương kính như tân với em, ăn ở đi lại ngược lại cũng không
bạc đãi em, mỗi tháng cũng cho em không ít tiền tiêu vặt, nhưng bọn em đều chia phòng ngủ, em cũng không biết rốt cuộc trong lòng ông ta nghĩ gì nữa. Giang Hòe ngạc nhiên hỏi: “Em nói các em chia phòng ngủ sao?”
Giang Thu Lan gật đầu đáp: “Bắt đầu từ ngày đầu tiên đăng ký kết hôn vẫn luôn chia phòng ngủ rồi, nói là ông ta
lớn tuổi mấy năm này đã quen ngủ một mình, nếu bên cạnh có thêm một người khác sẽ ngủ không yên. Bọn em từng này tuổi rồi cũng không phải muốn làm chuyện đó mà chỉ là trong lòng em cứ luôn bất an. Giang Hòe thở dài, vỗ lên vai Giang Thu Lan: “Được rồi, anh biết rồi, dù sao em cũng chỉ có một mình, nếu em
cảm thấy con người ông ta không tệ, sau này thấy hợp thì từ từ sống với ông ta, ông ta cũng là một quân tử sẽ không bạc đã em đâu, những chuyện khác cũng không cần nghe ngóng nữa, đến đây là được rồi. Giang Thu Lan không hiểu: “Nhưng không phải anh cả đã nói…”
Giang Hòe giơ tay ngắt lời bà ta: “Đến đây là dừng đi, cho dù nói thế nào thì ông ta cũng là một người hiền lành,
em gả cho ông ta cũng không thiệt, phỏng chừng đây là duyên phận giữa các em. Giang Thu Lan hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ trải qua cuộc sống thật tốt với ông ta. Giang Hòe đã quay người đi nhưng lại quay đầu về: “Gần đây Tiểu Tuyết có liên lạc với em không?” Giang Thu Lan lắc đầu đáp: “Không có, lần trước nghe nói con bé đi diễn ở nước ngoài, một chuyến đi tận vài
tháng lận, bây giờ không biết đã về chưa”
Giang Hòe: “Nếu nó liên lạc với em thì kêu nó về nhà, anh có chuyện cần nói với nó.
Giang Thu Lan: “Lần nào em cũng nói nhưng nó không nghe em.
Giang Hòe đáp: “Vậy em nói mẹ nó bệnh nặng sắp chết rồi, muốn gặp nó lần cuối. Giang Thu Lan: “”
י
Khi Giang Thu Lan trở về, Hàn Tùng Bách còn nghịch bàn cờ.
Bà ta hỏi: “Trưa nay anh Hàn muốn ăn gì? Em sẽ đi chuẩn bị cơm trưa.
Hàn Tùng Bách thuận tay ném quân cờ lên bàn cờ, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Đã nói chuyện xong
chưa?”
Giang Thu Lan đáp theo bản năng: “Hả?”
Hàn Tùng Bách nói: “Tôi biết cô kết hôn với tôi có mục đích nhưng tôi không để ý, tôi nhìn người sẽ không sai,
tôi thấy cô là một người có thể cùng tôi trải qua cuộc sống này cho nên mới kết hôn với cô, trước khi đăng ký
kết hôn tôi đã nói với cô rồi, ngoại trừ còn một ít tiền ra thì tôi không có gì cả. Ông ta nhìn quanh căn phòng
một lượt: “Tôi cũng đã nói với cô, toàn bộ mọi thứ tổ tiên truyền lại, căn nhà cũng vậy hay vàng cũng vậy, mọi thứ đều thuộc về Hàn Thành, tôi sẽ không chiếm lấy một cắc nào hết. Giang Thu Lan mím môi, nhìn Hàn Tùng Bách với ánh mắt kinh ngạc: “Anh… anh đã biết hết rồi?” Hàn Tùng Bách cầm chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm trà, hỏi ngược lại: “Rất bất ngờ chứ gì? Người anh cả
tốt đẹp đó của cô quá nhỏ nhen, rõ ràng bản thân không thiếu gì cả nhưng mấy chục năm vẫn như một ngày thèm khát chút đồ của nhà tôi, thật ra tôi không thể hiểu được thế giới này.
Bây giờ tôi hỏi cô một câu, nếu như cô bằng lòng tiếp tục sống với tôi như vậy, cho dù tôi chết rồi cũng sẽ đảm bảo cuộc sống sau này của cô không có gì phải lo, tôi có thể mua một căn nhà khác mà cô thích đăng ký dưới
tên cô, rồi chúng ta chuyển tới nhà mới ở, sau khi tôi chết nhà là của cô, cũng sẽ để lại đủ tiền sinh hoạt cho cô.
1016 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận