Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 65. Vẫn còn cơ hội

Chương 65: Vẫn còn cơ hội
Tô Tiếu Tiếu thấy trán anh đầy mồ hôi mới lấy khăn tay lau giúp anh: “Không cần đâu, thế này rất tốt rồi.” Bồ câu đó, cực bổ, còn ngon hơn thịt heo nhiều, thịt còn mềm lại còn không cần phiếu thịt, cái này này quả thật khiến Tô Tiếu Tiếu không biết nên nói gì mới phải.
Bánh Đậu duỗi tay muốn mẹ bế, Tô Tiếu Tiếu bế cậu bé tới ước lượng bằng tay, không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy hình như đứa nhỏ này đã nặng hơn.
Trong mắt Hàn Thành thịt heo mới là thứ ngon nhất nên anh cho rằng Tô Tiếu Tiếu chỉ đang an ủi mình.
Nghe đến bồ câu, ngay cả Cơm Nắm cũng bĩu môi: “Cha ơi sao cha lại thích ăn thứ này cơ chứ? Sườn thơm hơn!”
Tô Tiếu Tiếu: “Yên tâm đi, mẹ đảm bảo sẽ làm ra món khiến con sẽ cảm thấy thịt bồ câu là món ngon số một.”
Cả gia đình đang chuẩn bị lên đường về nhà thì Giang Tuyết bước tới: “Hàn Thành, đã lâu không gặp.”
Hàn Thành quay lại theo tiếng cũng gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Sau đó nói với Tô Tiếu Tiếu: “Đây là đồng chí Giang Tuyết, bạn học cùng cấp ba với anh, vai chính của đoàn văn công.”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Em biết, vừa mới gặp xong.”
Đôi mắt của Hàn Thành mang theo vẻ nghi ngờ.
Tô Tiếu Tiếu giải thích: “Cô ấy nhận ra Cơm Nắm, bọn em có nói chuyện vài câu.”
Tô Tiếu Tiếu quay về phía Giang Tuyết: “Đồng chí Giang Tuyết, Hàn Thành còn vội về bộ đội đi làm nữa, chúng tôi đi trước đây.”
Hàn Thành gật đầu rồi quay người, trên vai và trong tay đều treo đầy thứ, Tô Tiếu Tiếu thì ôm một đứa trẻ một cách thoải mái nhẹ nhàng, Cơm Nắm ôm quà mới mua của mình nhảy chân sáo đi ở giữa bọn họ, Giang Tuyết không biết nên hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào, đây là hình ảnh mà cô ta chưa bao giờ từng nghĩ sẽ xuất hiện trên người Hàn Thành.
Tuy rằng cô ta vẫn luôn coi thường cuộc hôn nhân giữa anh và Dương Mai, nhưng ít nhất khi Dương Mai còn sống Hàn Thành cũng không cần mồ hôi đầm đìa tới chợ mua đồ ăn, nhìn bộ dạng yểu điệu này của Tô Tiếu Tiếu, Giang Tuyết dường như có thể tưởng tượng ra được Hàn Thành ở nhà còn phải làm một đống việc nhà.
Tại sao? Tại sao Hàn Thành muốn lấy một người vợ như vậy? Như vậy anh làm sao còn sức làm nghiên cứu y học nữa? Ngay cả luận văn cũng không có thời gian mà viết đi?
Cô ta phát hiện ra mình không hiểu gì về Hàn Thành hết cũng như không hiểu năm đó tại sao anh không yên lành ở thủ đô mà cứ nhất định phải tới nơi khỉ ho cò gáy này.
Còn đang kiểm tra chính trị, vẫn chưa đăng ký kết hôn sao? Giang Tuyết siết nắm tay, ngay cả móng tay cắm vào lòng bàn tay cũng không thấy đau.
Sáu năm, ở đây đủ sáu năm, sáu năm đẹp nhất của người con gái khiến tất cả đều đã trở nên tê liệt cả rồi.

Dọc theo đường đi, Hàn Thành phát hiện ra Tô Tiếu Tiếu vẫn luôn thích cười có hơi rầu rĩ không vui, cũng không nói chuyện gì.
Về đến nhà, anh thật sự không nhịn được nữa mới bỏ đồ xuống đón Bánh Đậu tới: “Sao thế? Mệt sao?”
Tô Tiếu Tiếu phồng má lắc đầu, kéo vạt áo của mình nói: “Anh xem này toàn là vết vá thôi, chỉ là em muốn mua hai bộ quần áo nhưng nhà chúng ta cũng không có phiếu vải, lần sau khi anh phát lương và ngân phiếu định mức có thể đổi một ít phiếu vải với chiến hữu được không?”
Hàn Thành thở phào nhẹ nhõm thậm chí còn thấy hơi buồn cười, còn tưởng cô làm sao nhưng hóa là chút suy tư của cô gái trẻ à.
Tô Tiếu Tiếu lớn lên ngọt ngào lại vô cùng thích cười khiến lực chú ý của mọi người bất tri bất giác đều sẽ tập trung lên gương mặt này của cô, mà hoàn toàn không để ý đến cô mặc gì.
Quả thật là anh có hơi sơ sót, trước đó bản thân Dương Mai cũng sẽ được phát phiếu vải nên anh cũng không để ý đến vấn đề này, chỉ nghĩ đến cho Tô Tiếu Tiếu được ăn ngon một chút nhưng không ngờ đồng chí nữ đều có lòng yêu cái đẹp, đại khái là vừa rồi nhìn thấy Giang Tuyết ăn mặc đẹp nên cũng có suy nghĩ gì đó đi.
“Được, anh sẽ nói với kế toán một tiếng tạm thời đổi hết các phiếu không dùng đến thành phiếu vải, hôm nay anh sẽ về hỏi có thể lĩnh trước hay không.” Hàn Thành nghĩ đến đổi với các đồng chí nam chưa kết hôn khác một chút, trước gom đủ phiếu mua hai bộ quần áo cho cô chắc hẳn không khó.
Tô Tiếu Tiếu cuối cùng cũng cong khóe mắt: “Không cần gấp, tháng sau chắc hẳn cũng đã lạnh rồi, đến lúc đó trực tiếp mua quần áo dày hơn một chút là được.”
Rồi cô lại thở dài: “Đáng tiếc em không biết may quần áo, nếu như mẹ em cũng ở đây thì tốt rồi, chúng ta có thể trực tiếp mua vải về may quần áo cho mình, phiếu vải để mua hai bộ quần áo nói không chừng đủ may thành quần áo cho cả nhà mình ấy chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận