Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 273: Xấu hổ

“Mẹ, con không mua được gì về nhà, đây là kẹo, bánh, thịt khô và lạp xưởng mà xưởng phát, còn có một ít phiếu vải, phiếu thịt và tiền, mẹ xem thế nào mà mua sắm đi? Nếu không phải hôm nay phát hỏa một trận thì những thứ này cũng không giữ được.
Hơn nữa khi nhìn thấy vẻ sững sờ trên mặt Lý Ngọc Phụng, Tô Chấn Trung mới kinh ngạc phát hiện ra đứa con trai như mình thất bại đến mức nào, rõ ràng anh ta đi làm ở xưởng lương thực, năm ngoái có thể gom được nửa cân bánh nửa cân kẹo, cũng không đến mức hai bàn tay trắng về nhà đã tính là khá tốt rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta mang được nhiều quà tết về nhà như thế.
Lý Ngọc Phụng không phát hiện ra điểm khác thường của con trai mà nói thẳng: “Năm nay phát nhiều đồ như vậy sao? Các con không đưa một ít qua nhà mẹ đẻ sao?”
Câu nói này khiến Lương Hồng Mai lập tức đỏ hoe mắt, cùng là cha mẹ nhưng sao lại chênh lệch lớn như vậy? Tô Chấn Hoa cũng bảo: “Đúng đó anh cả, năm ngoái không phải trong xưởng anh chỉ phát có ít bánh với kẹo thôi
sao? Sao năm nay còn có cả lạp xưởng với thịt muối vậy?”
Vợ chồng Tô Chấn Trung áy náy đến mức không nói được thành lời, Tô Tiếu Tiếu mới ôm bả vai mẹ mình và hòa giải: “Ôi trời mẹ ơi, phía bên nhà mẹ chị cả đã tặng quà tết rồi, anh cả và chị cả mang về thì mẹ cứ cầm là được, sao lại hỏi nhiều như vậy? Có thể dọn cơm ăn được chưa? Con đói lắm rồi.
Đám trẻ cũng giúp quấy rối: “Đúng đó bà ngoại/ bà nội, bọn cháu đói muốn xỉu luôn rồi”
Lý Ngọc Phụng bị bọn họ nói chen vào chọc cười như vậy cũng quên mất vừa rồi hỏi Tô Chấn Trung chuyện gì: “Rồi rồi rồi, dọn cơm ngay đây, cha Tiếu Tiếu chọn ít đậu hũ đi, hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn cá mè hoa hầm đậu
hũ”
Nước miếng của đám trẻ sắp nhiễu cả ra: “Oa, ngon quá!”
Ba mươi tết là một ngày quan trọng nhất trong một năm, ngày này các hộ gia đình bắt đầu dán câu đối xuân, đồ tốt không biết đã tích bao lâu đều bày hết lên bàn, cố hết khả năng trải qua một năm sung túc và phong phú hơn một chút.
Thời buổi này đám trẻ đón tết cũng không có quần áo mới và giày mới, nhưng năm nay đám trẻ ở nhà họ Tô đều
có một đôi găng tay mới, áo bông cũng là Lý Ngọc Phụng may cách đây không lâu, tuy rằng đôi giày đều đã cũ nhưng trẻ con mấy năm này dễ được thỏa mãn nên mọi người vẫn rất vui vẻ.
Toàn bộ đàn ông trong nhà đều ra ngoài dán câu đối xuân, những nơi như văn phòng đại đội, chuồng gà, chuồng trâu, chuồng heo này cũng không thể bỏ qua, trong nhà ngoại trừ dán câu đối trên cửa sổ ra thì bình gạo, bếp lò, tủ quần áo các loại đều phải dán giấy đỏ lên, một năm mới đều sẽ rực rỡ, bình an.
Nhóm phụ nữ thì ở trong bếp làm việc, tuy rằng cơm tất viên thời buổi này đơn giản nhưng một gia đình hiếm khi sum họp, quây quần trong nhà bếp cùng nhau làm việc và nói chuyện một chút, cơ thể cũng hiếm khi ôn hòa hon.
Lương Hồng Mai biết Trương Xuân Anh có thai cũng rất ngưỡng mộ: “Chị cũng muốn sinh một đứa, nhưng Chấn Trung nói nuôi dưỡng Đại Bảo tốt còn mạnh hơn bất cứ thứ gì.
Thật ra Lương Hồng Mai cũng thấp thoáng biết là bởi vì anh em nhà cô ta làm ẫm ĩ thường xuyên, Tô Chấn Trung cảm thấy dù sao cũng đã có một đứa em họ là Tiểu Bảo này rồi, lại thêm nơi ở hiện nay có sinh thêm một đứa cũng không thể ở được nên dứt khoát không sinh nữa.
Lương Hồng Mai rất muốn sinh một cô con gái, như vậy có thể bù đắp tiếc nuối thân là con gái mà không được
người nhà thương yêu của cô ta, con gái của nhà họ Tô sẽ chỉ giống như cô út được cả nhà yêu chiều. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, ai dám đảo bảo sinh thêm một đứa nữa chắc chắn là con gái chứ? Việc dán câu đối xuân ở thời đại này đều là đun một ít bột sắn bôi loạn vào phía sau coi như hồ dán. Dáng người của Hàn Thành cao nhất, đám trẻ muốn tự tay dán câu đối xuân sẽ kêu anh bế đặt lên vai rồi duỗi tay tới dán, tuy rằng dán xiêu vẹo nhưng vẫn chơi đến vui vẻ.
Bánh Đậu nhỏ ngồi trên vai Hàn Thành sờ tới độ cao mà cậu bé chưa bao giờ sờ đến được, bộ dáng vô cùng vui vẻ: “Cha, cao một chút, cao hơn một chút.”
Cơm Nắm nhỏ nhìn mà phát thèm: “Bánh Đậu nhỏ, đến anh rồi, đến anh rồi!”
Bánh Đậu nhỏ ôm đầu cha rất vui vẻ, cũng không muốn xuống khiến Cơm Nắm nhỏ tức đến giậm chân.
Tô Vệ Dân lấy một lá “Tân Xuân Đại Cát” đưa cho Hàn Thành: “Hàn Thành cao, đi ra phía sau dán lên ô cửa sổ cao nhất một lá đi con.
Hàn Thành thả đám trẻ xuống, nhận “Tân Xuân Đại Cát” đi ra phía sân sau.
[Cảm ơn bạn miyo1305 đã đẩy 69 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn anyen_9x đã đẩy 30 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn thu1808 đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^]
1006 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận