Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 304: Khóc

Sau khi Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ ngủ dậy thường đều nắm tay nhau về nhà, sau đó phát hiện ra cửa lớn khóa chặt, gõ thế nào cũng không có người để ý đến tụi nhỏ, nói cách khác là cha mẹ và bà ngoại đều không thấy nữa!
Hai anh em đứng ở cửa gấp đến độ gào khóc oa oa.
Trương Hồng Đồ và Trụ Tử đang rửa mặt, Nhã Lệ thì ở phòng bếp chuẩn bị nấu bữa sáng, nghe được tiếng khóc
của hai bé trai vội vàng chạy ra ngoài.
Nhã Lệ ngồi xổm trên đất mỗi tay nắm tay một đứa: “ Cơm Nắm và Bánh Đậu không khóc nào, cha và bà ngoại
các cháu đưa mẹ đến bệnh viện sinh em bé, sẽ về nhà rất nhanh thôi, chúng ta vào nhà trước đi, ăn xong bữa sáng rồi đi học trước, tan học là có thể nhìn thấy mọi người rồi”
Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ khóc lên khóc xuống, Cơm Nắm lắc đầu: “Không muốn đi học, muốn cha mẹ, bà
ngoại cơ, hu hu hu hu hu…”
Lúc sáng tỉnh lại bọn trẻ còn đang mơ hồ nên hoàn toàn không biết Lý Ngọc Phụng đã nói gì với mình, còn tưởng bọn họ đều đã biến mất cả rồi.
Bánh Đậu nhỏ thấy anh trai khóc lớn cũng gân cổ lên khóc theo.
Hàn Thành dựa theo lời dặn dò của Lý Ngọc Phụng, lái xe về nhà làm trứng gà nấu rượu gừng làm bữa sáng cho
Tô Tiếu Tiếu, từ rất xa đã nhìn thấy một đống người đứng ở cửa nhà mình, anh bấm còi. Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ nhìn thấy xe của cha, lập tức vung chân xông tới.
Hàn Thành xuống xe, mỗi tay ôm một đứa trẻ đang khóc lên khóc xuống, nhíu mày hỏi: “Sao thế này?”
Cơm Nắm nhỏ ôm cổ cha, nước mắt nước mũi đều dây hết lên: “Không, không hức, không thấy nữa rồi, hu hu
hu hu hu…” Nhã Lệ bảo: “Tụi nhỏ ngủ dậy quên mất bà ngoại đã nói mẹ lũ trẻ phải đi vào viện sinh em bé, về nhà không thấy người nào nên khóc, bây giờ thế nào rồi? Em bé ra đời chưa?”
Hàn Thành cọ mặt mình lên Cơm Nắm, vẻ mệt mỏi và vui vẻ giữa đôi lông mày đều không che giấu được, anh
cong khóe môi, gật đầu đáp: “Sinh rồi, long phụng thai, mẹ con bình an”
Nhã Lệ chắp hai tay thành chữ thập: “Mẹ con bình an thì tốt.
Nói xong mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn Trương Hồng Đồ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Long phụng thai?”
Trụ Tử nhỏ hỏi: “Chú Hàn ơi, long phụng thai là gì ạ?”
Hàn Thành: “Ừm, chính là dì Tô của cháu sinh một em trai và một em gái, Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ đều ra
đòi”
Cơm Nắm và Bánh Đậu quên mất cả khóc, Cơm Nắm hỏi: “Cha ơi, trong bụng mẹ sinh tận hai em sao ạ?” Bánh Đậu nhỏ cũng hỏi: “Cha, Bánh Đậu nhỏ cũng là anh trai sao? Có em trai của mình sao?”
Hàn Thành gật đầu: “Đúng vậy, sau này nhà chúng ta có thêm Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ, em trai em gái có
cả, mẹ đang đợi cha đưa bữa sáng vào nữa, chúng ta về nhà trước đã.
Nhã Lệ bảo: “Tôi đã nấu bữa sáng rồi, mọi người rửa mặt xong thì qua ăn thôi, lửa vẫn chưa tắt, để tôi thuận tiện làm trứng gà nấu rượu gừng cho Tiếu Tiếu luôn, nhà anh nồi lạnh bếp lạnh, đợi anh nhóm lửa quá chậm. Hàn Thành cũng không khách sáo với cô ấy, chỉ bảo: “Trong nhà tôi chuẩn bị rất nhiều trứng gà, gừng già với
rượu vàng, vậy làm phiền qua lấy đun giúp tôi”
Nhà Nhã Lệ chỉ có một quả trứng gà, gừng già và rượu vàng đều không có nên theo Hàn Thành vào nhà lấy một
ít.
Ba cha con ở nhà Nhã Lệ ăn vội vàng cho qua bữa sáng, Hàn Thành cầm trứng gà nấu rượu gừng đã đun xong chuẩn bị đi vào viện, Cơm Nắm không chịu đi học, cứ nhất định đòi đến bệnh viện thăm mẹ và em trai, em gái. Bánh Đậu nhỏ càng không chịu đi hơn, Trụ Tử nhỏ cũng muốn tới bệnh viện theo.
Hàn Thành bảo: “Bây giờ vẫn chưa thể cho nhiều người như vậy tới viện làm phiền mẹ và em trai em gái, qua hai
ngày nữa mọi người có thể về nhà, các con nghe lời cả đi.
Nhã Lệ cũng bảo: “Người vừa sinh em bé xong sẽ rất mệt, rất vất vả, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, không thể bị làm
ồn ào, các cháu muốn tốt cho mẹ thì nghe lời nào.
Mấy đứa trẻ chỉ đành đi tới trường trong sự tủi thân.
Ca sinh thường chỉ cần ở viện hai ngày, Tô Tiếu Tiếu ngoại trừ yếu với có hơi thiếu máu ra thì không còn vấn đề
gì cả, chỉ có thể từ từ bồi bổ, đến sáng ngày thứ ba đã làm thủ tục xuất viện.
Bệnh viện quân đội hiếm khi thấy một đôi long phụng thai, lại còn là một đôi long phụng thai ra đời vào ngày
thất tịch, mọi người đều nói muốn tới xin vía gia đình chủ nhiệm Hàn, ngoài cửa xếp đầy người đòi xem long phụng thai. Em bé thật sự khác biệt một trời với lúc vừa ra đời đó, ba ngày trước lần đầu tiên Trần Ái Dân nhìn thấy trông
hoàn toàn khác hẳn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà hai đứa trẻ đã trắng trẻo xinh đẹp hơn không ít, hình như
làn da cũng không còn nhăn nheo như vậy nữa. Trần Ái Dân thầm lấy làm kỳ lạ, quả nhiên trẻ con nhà chủ nhiệm
Hàn đều đẹp giống như Cơm Nắm và Bánh Đậu.
[Cảm ơn bạn cogai20 đã đẩy thêm 10 kim phiếu cho truyện ^^]
1019 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận