Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 653: Danh tiếng lan xa

Đây là phương án mà Cố Triển Vọng đã nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được, câu “bọn cháu không thiếu danh tiếng
không thiếu lợi nhuận, tên của bọn cháu đã ở trên truyện dài kỳ trong nhật báo, vốn dĩ danh tiếng lan xa rồi” đó của Cơm Nắm. Bốn chữa “danh tiếng lan xả” này đã cho Cố Triển Vọng một gợi ý rất lớn, người vẽ tranh đẹp rất nhiều, người
viết chữ đẹp cũng rất nhiều, nhưng đám trẻ đồng thời có cả chữ và tranh đều tốt như vậy, lại còn từ nhỏ danh tiếng đã lan xa nhờ truyện dài kỳ hoạt hình trên nhật báo cũng chỉ có mấy người Cơm Nắm mà thôi. Phần truyện
dài kỳ trên nhật báo đó cùng trưởng thành với bao nhiêu người, là ký ức thanh xuân của không ít người gần như không có người nào không tò mò về tác giả đứng sau nó.
Một làn gió xuân tốt như vậy, Cố Triển Vọng không nhờ mới là đồ ngốc.
Anh ta đứng trên cao nhìn rất xa, thứ mà anh ta coi trọng đương nhiên không chỉ là những thứ này, anh ta đã
nhìn thấy tính khả năng trong năm năm thậm chí là mười năm tương lai. Những đứa trẻ ưu tú này lại qua vài năm nữa chắc chắn đều là thủ khoa đầu vào đại học hoặc là những hạt giống tốt vào học ở đại học thủ đô. Đến khi đó
mới là ngọn gió đông bùng cháu điên cuồng nhất, trung tâm thương mại này thật sự muốn không nổi cũng rất
khó.
Cơm Nắm thở dài một hơi, cảm thấy mình vẫn hiểu lầm về ngài Cố này rồi: “Lão Cố, chú Cố, cháu thừa nhận chú xảo quyệt, không, mưu tính sâu xa, không, nhìn xa trông rộng chứ, nhưng bọn cháu chỉ là mấy học sinh tiểu học vừa nhỏ bé vừa vô lực, chú nhẫn tâm giam kỳ nghỉ hè và nghỉ đông mấy năm tương lai của bọn cháu ở nơi này
sao? Bọn cháu không làm đâu, bây giờ trả vé máy bay cho chú, chú tha cho bọn cháu một con đường sống có
được không?”
Cố Triển Vọng lắc đầu: “Không được, ngay lúc đầu các cháu nhận vé máy bay của chú giữa chúng ta đã đạt
thành giao kèo, giao kèo bằng lời nói cũng vẫn là giao kèo, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu đều có thể làm chứng, các cháu không thể trở mặt.
Cơm Nắm ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu lên: “Cháu trở mặt đó, chú làm gì được cháu? Chú còn có thể trói tay cháu vẽ tranh được chắc? Là chú trở mặt trước chứ, trước đó cháu từng nói với chú, tương lai mẹ cháu muốn
mở tiệm cơm lớn, nghỉ đông nghỉ hè chúng cháu đều bị giam ở chỗ chú vậy sau này tiệm của mẹ cháu phải làm
sao?”
Trụ Tử cũng nói: “Đúng đó chú Cố, bọn cháu còn rất nhiều việc phải làm, truyện dài kỳ trên nhật báo không thể
dừng, lên cấp ba nghỉ hè nghỉ đông cũng không có nhiều thời gian, bọn cháu muốn về nhà bà ngoại cũng không
có thời gian nữa, chắc chắn không được đâu ạ.
Cố Triển Vọng học theo bộ dáng của Cơm Nắm ngồi xếp bằng trên đất, cũng kéo cả Trụ Tử ngồi xuống đất
chung, ba đứa trẻ khác cũng tự giác ngồi xuống.
Cố Triển Vọng nhìn năm đứa trẻ vô cùng bổ mắt này, ôm vai Cơm Nắm nói: “Chú Cố ở trong mắt các cháu là đồ
xấu xa vô tình vô nghĩa, bóc lột sức lao động chưa thành niên sao?”
Cơm Nắm muốn nói “đúng” nhưng nghĩ ngợi lại, lại nói một cách ý vị sâu xa: “Lão Cố, chú biết không, bắt đầu từ
lúc cháu năm tuổi, cháu và Bánh Đậu nhỏ đã không làm bất cứ chuyện gì trái với đạo đức nhân nghĩa. Mẹ cháu cũng cho chúng cháu tự quyết định. Mẹ nói làm bất cứ quyết định gì cũng phải suy xét cẩn thận, cho dù kết quả tốt hay xấu đều phải tự mình gánh chịu, không thể tìm cái cớ thoái thác càng không thể đùn đẩy trách nhiệm. Cháu thừa nhận chuyện này là cháu nghĩ quá hiển nhiên, là lỗi của một mình cháu, cháu cho rằng cũng chỉ là một trung tâm thương mại nhỏ, cũng không thể lớn hơn trung tâm thương mại thủ đô được đúng không? Cháu
thật sự không ngờ thực lực tài chính của chú lại hùng hậu như thế, xây được một trung tâm thương mại lớn như vậy, thế này đã vượt quá xa phạm vi lượng công việc mà bọn cháu có thể đảm nhiệm. Cháu, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ ở thủ đô còn đỡ, nhưng Đại Bảo, Tiểu Bảo và Cá Nhỏ đều không ở đây, kỳ nghỉ
đông có thể qua đây không vẫn là một biến số chưa biết. Nghỉ hè Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng phải giúp nhà trồng
vội gặt vội, khi bận rộn bọn cháu cũng phải ra đồng làm việc, chúng cháu thật sự không thể bớt ra nhiều thời gian như vậy được.
Mẹ cháu nói cuộc sống không chỉ có công việc, học hành và cơm áo gạo tiền, còn phải có cuộc sống lý tưởng, đợi bọn cháu lớn hơn một chút có thể tự mình ra ngoài cửa đi xa, nghỉ hè nghỉ đông bọn cháu còn muốn bớt thời gian ra ngoài nhìn ngắm giang sơn tươi đẹp của tổ quốc, nhìn cuộc sống lý tưởng trong lời mẹ nói thế nào, cho nên chú Cố, ngài Cố, chúng cháu không thể dùng toàn bộ thời gian tươi đẹp nhất của mình ở trung tâm thương mại của chú, đợi sau khi bọn cháu tốt nghiệp đại học mới có thời gian làm việc”
978 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận