Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 52. Tên

Chương 52: Tên
Nói đến đây, đột nhiên Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến một chuyện, cô vẫn không biết tên của Cơm Nắm và Bánh Đậu!
“Cơm Nắm, tên của con và Bánh Đậu là gì?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Cơm Nắm gãi đầu nghĩ ngợi một chút, dù sao cũng đã rất lâu rồi không có người gọi tên thật của cậu bé: “Con tên là Hàn Tĩnh, em trai là Hàn Khang, là tên ông ngoại đặt ạ.”
Ồ, loạn Tĩnh Khang à, Tô Tiếu Tiếu hiểu ra.
Tên của gia đình trí thức cao khác hẳn với tên cách mạng lưu hành hiện tại, chỉ là không biết có liên quan gì đến Kim đại hiệp không.
“Tên của các con có hơi nhiều nét, có khả năng sẽ hơi khó viết đấy, chúng ta học từ từ, học cái đơn giản trước, ngày mai sẽ học viết số trước được không?” Tô Tiếu Tiếu bàn bạc với Cơm Nắm.
Cơm Nắm không ngừng gật đầu: “Vâng vâng vâng…” Tóm lại trong mắt Cơm Nắm mẹ nói gì cũng đúng hết.
Lúc này ngoài cửa có người hô: “Cơm Nắm, vợ Hàn Thành, các cháu có nhà không?”
Tô Tiếu Tiếu và Cơm Nắm đưa mắt nhìn nhau. Cơm Nắm lắc đầu, cậu bé cũng không nghe ra được là ai.
“Có đây ạ, đợi một chút.” Tô Tiếu Tiếu đứng dậy đi ra mở cửa.
“Cháu là vợ của Hàn Thành đúng không? Ôi chà, lớn lên thật thanh tú, chẳng trách lại không nhìn trúng đồng chí nữ mà bà già này giới thiệu.”
Người tới là một bà dì chừng hơn năm mươi tuổi thoạt nhìn rất hiền từ, trong tay còn cầm cái giỏ nhỏ bên trong đựng mấy con gà nhỏ lông vàng.
Tô Tiếu Tiếu nhớ ra Hàn Thành có kêu người đưa gà con tới đây.
“Chào dì ạ, cứ gọi cháu là Tiếu Tiếu là được.” Tô Tiếu Tiếu đón người vào nhà.
Dì Trương là một dì rất cởi mở, cười ha ha bảo: “Dì họ Trương, con trai dì cũng ở bệnh viện quân đội nó nói Cơm Nắm muốn chăm gà con nên dì mang tới đây ngay, nó bảo chủ nhiệm Hàn kêu chọn mấy gà mái, nhưng thế này không phải là làm khó dì sao? Gà nhỏ như vậy dì nào có nhìn ra được là trống hay mái đâu? Dù sao cháu cứ chăm trước đi, bốn con kiểu gì chẳng có một con mái, nếu thật sự không có thì đợi lớn hơn một chút dì sẽ đổi một con cho.”
Tô Tiếu Tiếu cũng cười, duỗi tay tới nhận: “Không sao, thật cảm ơn dì Trương quá.”
Cơm Nắm đã vội vàng chạy tới: “Mẹ ơi, cho con xem gà con với!”
Tô Tiếu Tiếu đặt cái giỏ xuống đất.
Bánh Đậu nhỏ cũng chạy “lạch bạch” tới, trọng tâm không vững chân phải vấp một cái ngã “bịch” xuống đất, cậu bé ngồi bệt trên đất với vẻ mặt ngơ ngác.
Đổi lại là bình thường Tô Tiếu Tiếu chắc chắn sẽ kêu tự cậu bé bò dậy, nhưng bây giờ lo lắng cậu bé ngã đụng vào cái tay bị thương nên mới đi qua đỡ dậy, phủi bụi trên mông cho thằng nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ ngã đau mông rồi đi, chúng ta không vội, lần sau nhớ đi chậm một chút sẽ không ngã nữa.”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu “ưm” một tiếng.
Tô Tiếu Tiếu buông cậu bé ra: “Đi đi, đi xem gà con với anh hai đi.”
Lần này Bánh Đậu thật sự đi chậm từng bước tới mới ngồi xổm xuống cùng xem gà con với anh hai.
Dì Trương thầm lấy làm kỳ lạ, đều nói mẹ kế gây khó dễ nhưng bà ta thấy Tô Tiếu Tiếu đâu có khó gì đâu, hai đứa nhỏ đều rất nghe lời cô.
“Tiếu Tiếu, hai đứa nhỏ nhà các cháu thật ngoan, còn hai đứa nhà bọn dì thì cứ như khỉ, nghịch thôi rồi, ba ngày không đánh lên bờ xuống ruộng thì ngày nào cũng náo loạn đến gà bay chó sủa.”
Hai đứa nhỏ này luôn khiến Tô Tiếu Tiếu rất tự hào: “Bọn trẻ rất nghe lời ạ.”
Ngoan ngoãn lại thông minh.
Dù sao dì Trương cũng không thân với Tô Tiếu Tiếu nên cũng không tiện nói gì, ngược lại Tô Tiếu Tiếu rất nhiệt tình kêu Cơm Nắm thả gà nhỏ ra, đựng đầy một giỏ hồng vào trong cái giỏ rồi mới trả cho bà ta.
Dì Trương từ chối: “Sao lại làm thế được? Cũng không phải cho không các cháu gà, là chủ nhiệm Hàn dùng phiếu lương đổi với bọn dì rồi.”
Tô Tiếu Tiếu buông tay ra: “Quả mọc ở cây nhà cháu mà, dì mang về cho bọn họ trẻ ăn đi ạ, kêu bọn nhỏ có thời gian thì tìm Cơm Nắm nhà bọn cháu chơi.”
Thời buổi này hoa quả chính là thứ quý giá có tiền cũng chưa chắc đã có thể mua được, bà ta vừa vào cửa nhìn thấy hồng đầy đất, còn tưởng Tô Tiếu Tiếu có ý tứ lắm cho bà ta hai quả đã tốt lắm rồi nhưng không ngờ cô lại đựng đầy một giỏ, bà ta thật sự rất ngại lấy của người ta nhiều như vậy.
“Trẻ con nhà các cháu cũng phải ăn mà.”
Tô Tiếu Tiếu chỉ lên mặt đất: “Ở đây còn nhiều lắm đủ cho bọn trẻ ăn rất lâu rồi ạ, sau này gà mái đẻ trứng cháu cũng không biết nên ấp gà con thế nào, còn phải làm phiền dì nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận