Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 616: Duyên phận

Lý Ngọc Phụng lại cảm thán: “Hai gia đình chúng ta cũng thật có duyên phận, sau này cứ coi như người thân thích đi, bọn họ thật sự đã giúp Đại Bảo và Tiểu Bảo còn có cả anh hai con không ít. Không có bọn họ, việc học của đám trẻ cũng không tốt được như vậy, anh hai con cũng không thể học được kỹ thuật chăn nuôi khoa học gì
đó.”
Tô Tiếu Tiếu ôm vai Lý Ngọc Phụng, bảo: “Cha mẹ đối xử với bọn họ cũng rất tốt, cái này gọi là người tốt được
báo đáp.
Lý Ngọc Phụng nhấn lên mũi con gái: “Được rồi, không nói lại được con, con đi xem cha con và chị hai con về
chưa, con cá này nấu xong là có thể dọn cơm rồi.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Vâng, con đi xem ngay đây.
Bây giờ Tô Vệ Dân chính là người bận rộn trong công xã, sau khi Tố chấn Hoa tiếp nhận trọng trách đại đội trưởng, chuyện trong đội mọi người cũng đều đã quen đi tìm anh ta, anh ta thật sự không ngơi được lúc nào cả.
Lúc này bận giết xong cá, lúc khác lại có người tới tìm, Trương Xuân Anh giờ là chủ nhiệm Hội phụ nữ, lúc chuyện có liên quan đến phụ nữ và trẻ em cô ta cũng sẽ ra ngoài cùng.
Khi bọn họ trở về, đầu cá cũng đã chín nhừ.
Một đám trẻ vây quanh bọn họ gọi “ông ngoại, mợ hai” không ngừng, chuyện có phiền não đến đâu cũng khiến
bọn họ tạm thời ném ra sau đầu.
Đám trẻ thật sự ngoan ngoãn, nhưng trẻ đông, anh một câu em một câu ồn ào cũng làm đầu óc thật sự đau
nhức.
Tô Tiếu Tiếu vất vả lắm mới nhân lúc rảnh hỏi Tô Vệ Dân: “Cha, chị hai, hai người vừa đi đâu vậy?” Trương Xuân Anh thở dài: “Còn không phải là đống rắc rối Lưu Thủy Tiên đó sao?”
Tô Tiếu Tiếu sững sờ: “Lưu Thủy Tiên? Quả phụ Lưu? Cô ta lại sao nữa? Đúng rồi, không phải cô ta là học sinh
cấp ba sao? Cô ta không tham gia kỳ thi đại học sao?”
Trương Xuân Anh đáp: “Sao lại không chứ, thi năm ngoái rồi nhưng không đỗ, nói năm nay còn muốn thi tiếp. Chị thấy cô ta vẫn luôn ôn tập, kết quả không biết đã xảy ra chuyện gì mà trước khi thi lại đột nhiên nói muốn theo một thanh niên trí thức về thành phố, kết quả bỏ lỡ kỳ thi, tóm lại bây giờ là thanh niên trí thức không cần
cô ta mà kỳ thi đại học cũng không thi được nữa, ở nhà đòi chết đòi sống, chị và cha vừa qua xử lý chuyện này
đây?
Lần này Tô Tiếu Tiếu thật sự không biết nên nói gì mới phải.
Chuyện của Lưu Thủy Tiên tạm thời gác sang một bên, cơm tối nay có thể so với năm mới, gà là gà luộc truyền thống, cá trắm lớn ở hồ chứa nước nặng vài cân, Lý Ngọc Phụng làm theo ba cách ăn, đầu cá hấp theo cách xưa, xương cá và đuôi cá rán đến khi vàng phối với cà chua và đậu hũ nấu thành canh, thịt cá và nằm cá dùng để hầm với phù trúc, còn xào một chậu to rau xanh tươi, thêm đĩa dưa chuột muối, đồ ăn nhìn không nhiều nhưng số lượng vô cùng đủ, phần lớn gia đình cho dù đón tết cũng không ăn được tốt như vậy.
Người vui nhất hiển nhiên là Bánh Bao nhỏ, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn thời buổi này đều là nguyên liệu hữu cơ an toàn sức khỏe, nhưng gà trống ăn ngũ cốc hoa màu nhà bà ngoại lớn lên, nuôi chừng một năm và cá trắm cỏ nuôi vài năm trong hồ chứa nước đã chiến thắng hoàn toàn về mặt nguyên liệu, lại thêm tay nghề nấu ăn của bản thân Lý Ngọc Phụng nữa, một bữa này Bánh Bao nhỏ ăn đủ năm bát cơm!
Thật ra lượng thức ăn của cậu bé tương tự với của mọi người, đều không phải loại trẻ con ích kỷ không quan tâm người khác chỉ biết tự mình dùng bữa. Mọi người gắp cho cậu bé cái gì thì cậu bé ăn cái đó, tuyệt đối sẽ không giành đồ ăn. Hai bát cơm cuối cùng của cậu bé một bát là ăn canh cá, bát cuối chính là nước sốt phù trúc hầm cá
và một ít rau xanh là ăn xong.
Khi đứa trẻ hơn hai tuổi đã nhìn ra được có thể ăn rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ cậu bé lớn đến năm tuổi lại có thể ăn đến thế. Lượng cơm này đã vượt qua mấy anh trai lớn có thể gọi là ăn nghèo nhà. Người trong gia đình đều đã buông đũa, chỉ còn một mình cậu bé vẫn còn đang vui vẻ khều rau vét cơm, thật sự cũng làm chấn động nhà họ Tô từ trên xuống dưới.
Một hạt cơm cuối cùng trong nồi vào bụng của Bánh Bao nhỏ, Lý Ngọc Phụng thấy cậu bé liếm nước sốt trên
miệng với vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, mới đau lòng hỏi: “Bánh Bao nhỏ, có phải chưa ăn no không? Hay là bà
ngoại làm thêm bát mì cho cháu nhé?”
,
“Khụ khụ khụ..” Tô Chấn Hoa đang uống trà suýt chút nữa thì sặc. Đứa trẻ năm tuổi này ăn còn nhiều hơn cả
anh ta, tại sao mẹ anh ta còn cho rằng cậu bé vẫn chưa ăn no? Tô Chấn Hoa xem như đã hiểu được ánh mắt kỳ quái của Hàn Thành khi anh ta ngăn cản Hàn Thành đi chợ mua đồ ăn là sao rồi.
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận