Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 505: Tám chuyện

Cơm canh no say xong, đám đàn ông đi qua nhà bên cạnh làm nốt việc còn thừa cuối cùng, còn nhóm phụ nữ thì thu dọn bát đũa.
“Chị Lan, em thật sự không ngờ tay nghề nấu cơm của chị lại tốt như vậy đấy? Tô Tiếu Tiếu khen từ tận đáy lòng. Ngày đầu tiên Bạch Lan chỉ nấu mì trộn nước sốt đơn giản cho mọi người, vị đó lại còn chính thống hơn cả quán mì nước sốt mà Tô Tiếu Tiếu đã ăn trong ngõ nhà cũ lúc trước, mấy ngày sau thức ăn đều là Tô Tiếu Tiếu thuận tay mua tới, tùy tiện nhắc một câu nên phối hợp đồ ăn thế nào, nhưng mỗi một món Bạch Lan làm ra đều vô
cùng ngon.
Nhã Lệ cũng nói: “Chị cũng không ngờ tay nghề của chị Lan lại tốt như của em đó, hai người các em là những người nấu ngon nhất mà chị từng gặp, chị thật sự có lộc ăn quá”
Chú lão Dương cũng rất biết nấu cơm nhưng ông ta nghiêng về cách nấu đồ ăn nồi to, các món đa dạng biết làm lại không nhiều bằng Tô Tiếu Tiếu và Bạch Lan.
Bạch Lan đáp: “Còn không phải vì Tiếu Tiếu nói cho chị biết làm thế nào hay sao? Có vài sự phối hợp chị chưa bao giờ từng nghe nói tới, không ngờ phối với nhau làm ra lại ngon như vậy. Thật ra lúc chị còn nhỏ trong nhà cũng mở tiệm cơm, bắt đầu từ năm chị bảy, tám tuổi đã theo cha mẹ vào bếp rồi, nhìn nhiều hiển nhiên cũng dễ dàng làm được thôi”
Tô Tiếu Tiếu hỏi thẳng cô ta: “Chị Lan, chị có từng nghĩ tới việc tự mình mở tiệm cơm không?”
Bàn tay đang rửa bát của Bạch Lan hơi dừng lại, lắc đầu: “Đã từng nghĩ tới, nhưng bây giờ không dám nghĩ nữa,
không giấu gì các em, xuống cơ sở rèn luyện mấy năm khiến chị sợ rồi, bây giờ chị không có suy nghĩ gì khác, con trai chị lên đại học có trợ cấp, trong tay cầm tiền bán nhà cũng chỉ có thể chống đỡ được vài năm, chỉ mong con trai sau khi tốt nghiệp đại học có thể có công việc đứng đắn, lấy một cô vợ an phận, rồi sinh một đứa cháu cho chị chăm, đó chính là hy vọng duy nhất ở nửa đời sau của chị rồi.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Chị Lan, đều đã qua cả rồi, chị vẫn còn trẻ như vậy bây giờ lại đang là lúc có trăm việc còn cần phải lo, sau này cũng chỉ có càng ngày càng mở cửa, điều kiện kinh tế cũng chỉ có càng ngày càng tốt lên mà không thụt lùi về nữa đâu. Em muốn mở một tiệm cơm nhỏ, chẳng qua em và Hàn Thành đều phải lên lớp nên không thể trông được. Nếu như chị bằng lòng, tiền mở tiệm cơm em bỏ hết, chị phụ trách nấu ăn với trong tiệm là được. Chúng ta lại tìm thêm hai nhân viên nữa giúp đỡ, với tay nghề của chị và công thức nấu ăn của em, mỏ
một tiệm cơm nhỏ cũng không khó chút nào?
Nơi này cách trường học gần như vậy, hoàn toàn không lo lưu lượng khách, với tay nghề của bọn họ mở cửa tiệm cơm chắc hẳn việc nên lo nhất chính là không thể tiếp đón được.
Bạch Lan nhìn cô với vẻ kinh ngạc: “Chị không ngờ một người đọc sách nhã nhặn như em lại muốn mở quán cơm
đó.”
Sĩ, nông, công, thương không phải chỉ là sản phẩm của thời cổ đại, đặt ở thời đại này cũng là một dấu hiệu, kinh thương vẫn luôn đặt ở vị trí cuối cùng của việc kiếm sống. Tuy rằng nông dân trông mong vào việc đi học và đỗ đại học để trở nên nổi bật hơn, đều muốn tiến vào đơn vị chính phủ hoặc là xí nghiệp quốc doanh có công việc ổn định trong tay. Một sinh viên học đại học thủ đô giống như Tô Tiếu Tiếu có thể nói là chưa tốt nghiệp nhưng tương lai đã rực rỡ, gần như không có người nào sẽ nghĩ đến chuyện mở quán cơm kinh doanh cả.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Nói dễ nghe một chút thì chính là nghề nghiệp không phân sang hèn, đi học và làm nghiên cứu cũng vậy, mở tiệm cơm nấu mì cũng vậy, đều như nhau cả, nói trắng ra chính là có thể kiếm tiền nuôi nhà sống tạm thì làm gì cũng như nhau, không có cách nói làm gì thì cao thượng hơn một chút hết. Chị không lớn hơn bọn em mấy tuổi, cuộc sống sau này còn dài lắm, có tay nghề tốt như vậy lại chôn vùi thì
đáng tiếc quá. Nếu như chị bằng lòng, sân nhà chị có thể lấy làm mặt tiền cửa hàng, mỗi tháng tính tiền thuê cho chị, giai đoạn đầu cần tiền đầu tư sẽ do em bỏ, chị phụ trách nấu ăn và trông tiệm, tiền kiếm được chúng ta chia năm năm, lỗ vốn thì cứ tính cho em, chị không cần gánh chịu mạo hiểm gì cả, hoặc là nếu chị không muốn dùng sân nhà chị, vậy em lại mua một căn nhà khác hoặc là thuê một cửa tiệm.
Bây giờ chị không cần vội trả lời em, từ từ cân nhắc kỹ càng rồi lại nói sau, sau này chị không làm thì em cũng sẽ tìm người khác, không vì cái gì khác, em đi học không thể chăm sóc được cho lũ trẻ, chỉ hy vọng bọn trẻ tan học trở về có đồ ăn chín nóng hổi sạch sẽ mà ăn, chị cũng không biết đâu Bánh Bao nhỏ nhà em một ngày có thể ăn năm bữa đấy.
1027 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận