Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 140. Đến thăm

Chương 140: Đến thăm
Ngay cả Lý Ngọc Phụng cũng sững sờ, không biết sao đang yên đang lành lại thành ra như vậy, bà ấy đi tới ôm Tiểu Bảo từ trong lòng Tô Tiếu Tiếu ra: “Được rồi được rồi, không phải muốn gặp cô sao? Gặp rồi còn khóc.”
Tiểu Bảo ôm cổ Tô Tiếu Tiếu không chịu buông, Cơm Nắm kéo cậu bé, Bánh Đậu cũng bắt đầu khóc “oa oa.”
Cuộc gặp gỡ yên lành giữa các người thân với nhau lại biến thành khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Tô Tiếu Tiếu cũng dở khóc dở cười.
Cô đành phải an ủi Cơm Nắm trước, còn không trấn an nữa phỏng chừng đứa trẻ này sẽ ra tay đánh người mất.
“Cơm Nắm, con buông tay trước, anh ấy là Tiểu Bảo, là con trai của anh hai của mẹ, lần trước con còn ăn đùi gà mà cậu bé nuôi đấy, con quên rồi sao?”
Cơm Nắm phụng phịu, đỏ hoe mắt, cậu bé chẳng thèm quan tâm nó là ai: “Con không quan tâm nó là ai, tóm lại không thể cướp mẹ đi!” Nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời buông tay ra.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay ôm đứa nhỏ vào trong lòng: “Con và Bánh Đậu còn cả cha đều ở đây, mẹ có thể đi đâu được? Tiểu Bảo chỉ là quá lâu chưa gặp mẹ mới rất nhớ mẹ thôi, không phải như con nghĩ đâu.”
Bánh Đậu nhỏ cũng chạy “bịch bịch bịch” tới đẩy Tiểu Bảo ra, ngay cả anh hai cũng đẩy ra nốt: “Mẹ… mẹ…”
Tô Tiếu Tiếu chỉ đành ôm cả Bánh Đậu nhỏ tới: “Bánh Đậu nhỏ ngoan, đây là anh Tiểu Bảo, giống như các con đều là người thân của mẹ.”
Lý Ngọc Phụng thật sự không biết nên cười hay nên tức nữa, con gái làm mẹ kế của người ta mới được bao lâu, mà phỏng chừng hai đứa trẻ này còn thân với cô hơn cả mẹ ruột.
Nhưng đồng thời bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, xưa nay mẹ kế khó làm, thấy thư của con gái gửi tới nói ở chung với bọn trẻ không tồi, hai đứa nhỏ còn ấn vân tay lên thư chào hỏi bà ấy nữa, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của bà ấy cũng hoàn toàn buông xuống.
Bà ấy cưỡng chế ôm Tiểu Bảo về, vỗ lên mông cậu bé: “Cháu không nghe lời bà thì lần sau không dẫn cháu tới thăm cô nữa đâu nhé.”
Tiểu Bảo bĩu môi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, bộ dáng nhỏ cực kỳ tủi thân.
Trước đây rõ ràng cô thương cậu bé nhất, còn thương hơn cả anh Đại Bảo, bây giờ không biết mọc đâu ra hai đứa nhỏ cướp mất cô của cậu bé.
Tô Tiếu Tiếu cũng không ngờ bọn họ gặp mặt sẽ thành như vậy, cô xoa đầu Cơm Nắm rồi ôm Bánh Đậu đứng dậy, giới thiệu: “Đây là mẹ của mẹ, bà ngoại của các con, đây là Tiểu Bảo, anh của các con, chúng ta đều là người một nhà, Cơm Nắm, Trụ Tử qua đây chào hỏi đi.”
Có được lời đảm bảo sẽ không đi của mẹ nên Cơm Nắm nhỏ cũng không còn thái độ thù địch lớn như vậy với Tiểu Bảo nữa, đối với mẹ của mẹ, Cơm Nắm nhỏ vẫn rất thích, cậu bé ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào bà ngoại, chào Tiểu Bảo, cháu là Cơm Nắm nhỏ, đây là Trụ Tử, còn đây là em trai cháu, Bánh Đậu nhỏ.”
Trụ Tử cũng ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào bà ngoại, chào Tiểu Bảo.”
Lúc này Lý Ngọc Phụng mới để ý đến Trụ Tử, có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi ngay tại đây mà vừa cười vừa bảo: “Chào các cháu, bà ngoại mang đồ ăn ngon tới cho các cháu, đứng nửa ngày rồi, nào nào nào, chúng ta vào nhà trước rồi nói sau.”
Bấy giờ Tô Tiếu Tiếu mới nhớ ra đã đứng đây rất lâu rồi: “Đúng đúng đúng, vào nhà rồi nói sau, Cơm Nắm Trụ Tử, các con xách thùng nhỏ vào trong đi, chậm chút nhé.”
Lý Ngọc Phụng buông Tiểu Bảo ra, xách túi to túi nhỏ mà bà ấy mang tới vào trong nhà.
Trên thực tế mấy đứa trẻ đều sêm sêm tuổi nhau, Tiểu Bảo bằng tuổi Trụ Tử, tháng sinh cũng gần nhau, Cơm Nắm nhỏ ít hơn bọn họ một tuổi, nhưng bởi vì Tiểu Bảo quanh năm chạy trong ruộng lại thích làm việc phơi nắng cho nên vô cùng khỏe mạnh, sức của cậu bé là lớn nhất trong ba đứa trẻ ở đây, cái thùng gỗ mà Cơm Nắm và Trụ Tử phí sức nửa ngày mới xách được thì cậu bé chỉ chạy “bịch bịch bịch” tới “soạt” một cái đã chuyển thùng gỗ đi.
Mấy đứa trẻ vừa rồi còn suýt thì đánh nhau nhưng bây giờ Cơm Nắm và Trụ Tử đều cảm thấy Tiểu Bảo vô cùng lợi hại, mấy đứa trẻ lập tức lại trở nên hòa hợp.
Tình bạn giữa các bé trai thật kỳ diệu.
Vào phòng, Tô Tiếu Tiếu thả Bánh Đậu xuống, kêu cậu bé đi chơi với các anh. Lúc này cô mới có thời gian ôm mẹ ruột của mình: “Mẹ ơi con nhớ mẹ quá.”
Lý Ngọc Phụng cũng đỏ hoe mắt, con gái vẫn luôn lớn lên bên cạnh, cho dù ở bên ngoài học cấp ba nhưng tháng nào cũng đều có thể về nhà một lần, còn gả cho người ta đi xa lại hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận