Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 54. Địch ý

Chương 54: Địch ý
Tô Tiếu Tiếu đi ra khỏi nhà bếp nhìn thấy Cơm Nắm đang ném đá trên bờ tường phơi đầy hồng, đại khái là ném trúng đứa trẻ nào đó, bên ngoài bờ tường truyền tới tiếng khóc của trẻ con và tiếng mắng chửi của người lớn…
Buổi sáng mới dạy Cơm Nắm động khẩu không động thủ phải dùng lý thuyết phục người, không thể ném đá lung tung vào người ta, cô không ngừng hít thở sâu tự thôi miên mình, mình là một người mẹ hiền mình là một người mẹ hiền, Cơm Nắm còn nhỏ, trẻ có ngoan đến đâu cũng có khi gây rối, công việc bận rộn, gà bay chó sủa mới là thế giới thực tế.
….
Cơm Nắm ném xong đá, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu vẫn luôn cười hòa ái mím môi đi ra khỏi bếp, đột nhiên nhớ đến gì đó, vẻ mặt có hơi khẩn trương tự giác đứng ở góc tường: “Mẹ ơi con sai rồi, con không nên ném đá, con con con… con không cố ý đâu, con chỉ nhất thời không nhớ ra thôi!”
Cơm Nắm đỏ hoe mắt trông như sắp khóc khiến trái tim của Tô Tiếu Tiếu mềm nhũn.
Cơm Nắm có thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ lớn năm tuổi còn bị Châu thúy Hoa ngược đãi một năm, nói một cách nghiêm túc thì hành động của cậu bé cũng tương tự với đứa nhỏ ba, bốn tuổi.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay tới: “Tới đây, lát nữa mẹ sẽ nói với con sau, chúng ta ra ngoài xem tình hình thế nào trước đã.”
Người phụ nữ ngoài cửa đá “rầm rầm rầm” vào cửa sân nhà bọn họ.
“Ra đây! Người trong nhà ra đây cho tôi!”
Tô Tiếu Tiếu dắt Cơm Nắm đi ra ngoài, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo sợi tổng hợp thoạt nhìn khá nhã nhặn đứng ở cửa nhà bọn họ với gương mặt lạnh lùng.
Tô Tiếu Tiếu đánh giá cô ta đồng thời cô ta cũng đánh giá Tô Tiếu Tiếu.
Trên người Tô Tiếu Tiếu mặc là quần áo vá chằng vá chịt mang từ thôn Tô Gia tới, cô vẫn chưa có thời gian đi mua quần áo mới. Tuy rằng cô ta không thể hiện ra rõ ràng nhưng Tô Tiếu Tiếu có thể thấy vẻ mặt của cô ta trở nên có hơi ghét bỏ.
“Tôi họ Trình, là giáo viên trường tiểu học quân khu, cô là vợ mới cưới của chủ nhiệm Hàn đúng không? Cô dạy con người ta kiểu gì thế? Làm mẹ kế cũng không thể không để tâm đến con của người ta như vậy, sắp đánh lủng đầu con trai tôi rồi đây này.”
Vốn Tô Tiếu Tiếu còn cảm thấy mình thiệt lý nhưng người ta cứ mở mồm là kêu mẹ kế không biết dạy con trai người ta, có câu công sinh không bằng công dưỡng, từ một khắc cô chấp nhận Cơm Nắm và Bánh Đậu đã coi bọn nhỏ như người thân mà chăm sóc, vậy mà dám nói cô không để tâm?
Lời này thật sự đã chạm vào vảy ngược của Tô Tiếu Tiếu.
Nhưng cô có bực đến đâu thì vẻ mặt vẫn hòa nhã, giọng nói cũng dịu dàng, cô phản kích một cách dịu dàng: “Cô Trình đúng không, tôi không biết chăm con trai như cô, con trai mà tôi dạy sẽ không đi trộm đồ của nhà người khác, con trai tôi ra tay là không đúng nhưng cô không hỏi con trai cô đã làm gì trước sao?”
Chồng của Trình Lệ Phương là doanh trưởng, cô ta có học lực cấp hai, dạy lớp ngữ văn vỡ lòng ở trường tiểu học quân khu, hiển nhiên tài ăn nói cũng không kém: “Trẻ con thèm ăn lấy hồng sao lại nói là ăn trộm được? Trước đây khi bác sĩ Dương còn sống, trẻ con qua đường hái hồng trên cây ăn cũng không nói gì mà đến cô sao lại thành ăn trộm được nhỉ? Nữ đồng chí này, cô dạy con như thế là không đúng, đứa trẻ nhỏ như vậy mà đã ra tay nặng thế rồi, cô không dạy tử tế sau này trường tiểu học chúng tôi cũng không dám nhận đâu, đả thương trẻ con nhà người khác rồi tính cho ai?”
Đây là kiểu ngụy hiện gì vậy, Tô Tiếu Tiếu tức đến bật cười: “Nếu như con trai tôi vô duyên vô cớ đánh người, bị thương chết thì cứ tính cho tôi! Đồng chí này, rốt cuộc là ai không dạy dỗ con mình tử tế hả? Cho dù là hồng hay là cây hồng đều là đồ trong nhà chúng tôi, con trai cô muốn ăn hồng thì có thể vào hỏi xin tôi, không hỏi mà tự tiện lấy sẽ coi thành ăn cắp, cái gọi là nhỏ trộm kim, lớn trộm vàng, không phải cứ đợi đến lúc vào sở cảnh sát mới gọi là ăn trộm đấy chứ?”
Trình Lệ Phương thấy Tô Tiếu Tiếu ăn mặc rách rưới, bộ dạng vừa từ quê lên chưa trải sự đời, ngược lại lớn lên cũng rất ưa nhìn, mang đến cho người cảm giác gái thôn quê đi làm mẹ kế của người ta có thể có gia cảnh tốt được đến đâu? Chưa từng đi học cũng là vấn đề nhưng không ngờ tới cô lại mồm mép đến vậy, cũng không hề kém cô ta một chút nào, vốn cô ta còn định kêu đối phương xin lỗi rồi đền mấy quả hồng là xong chuyện, chứ nào biết cô lại quấn riết không buông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận