Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 357: Hỏi thăm

Cơm Nắm đáp: “Các chú muốn làm gì ạ? Chỗ bọn cháu là quân khu, cha của rất nhiều người đều là quân nhân
đánh kẻ xấu, bọn chú cũng đừng hòng làm chuyện xấu nha
Hai ông chú bật cười, chú đeo kính mắt xin lỗi: “Cháu nói đúng, rất xin lỗi, là do các chú đường đột quá, bọn chú
chỉ cảm thấy cha mẹ có thể dạy ra con cái tốt như các cháu chắc chắn rất ưu tú.
Nói về cha mẹ, Cơm Nắm cũng quá tự hào, thật sự cho dù là Hàn Thành, mẹ ruột của cậu bé hay là Tô Tiếu Tiếu,
ở trong mắt Cơm Nắm đều là những người vô cùng xuất sắc. Hôm tiết Thanh Minh khi cậu bé và Bánh Đậu nhỏ đi thăm mẹ, cha cũng từng nói mẹ của bọn trẻ là một quân y vô cùng xuất sắc, phụ nữ còn hơn cả đàn ông, đáng
được tất cả mọi người tôn trọng, cũng hy vọng tiết Thanh Minh năm nào bọn trẻ cũng nhớ qua đây thắp cho mẹ
mình một nén nhang và nói với cô ấy bọn họ sống thế nào.
Cơm Nắm nhỏ cắn một miếng khoai lang thơm vô cùng, ưỡn thẳng ngực nói một cách vô cùng tự hào: “Các chú
thật có mắt nhìn, cha mẹ cháu vô cùng xuất sắc, đều là tấm gương tốt đáng để cháu học hỏi!”Hai ông chú đưa mắt nhìn nhau, gật đầu: “Nhìn ra được”
Hai ông chú không biết làm gì, cũng không ở lại quá lâu mà ăn xong khoai lang đã đứng dậy rời đi.
Khỉ Con đợi bọn họ đi rồi mới bảo: “Cơm Nắm, cậu biết bọn họ sao?”
Cơm Nắm nhỏ lắc đầu: “Mới từng gặp một lần, không tính là quen.
Khỉ Con bảo: “Hôm đó tớ và cha tớ đi vào tiệm cơm quốc doanh đưa đồ, bọn họ chọn rất nhiều đồ ăn, cha tớ nói có lãnh đạo lớn nhất tiếp đón bọn họ hình như là đại nhân vật từ thủ đô gì đó tới”
Cơm Nắm nhỏ không quan tâm mấy chuyện này, những người này là ai cũng không liên quan đến cậu bé: “Là ai cũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta mau ăn xong thu dọn rồi về thôi, em trai em gái nhà bọn tớ sắp tỉnh rồi, bọn tớ phải mau về giúp đỡ.
Các bạn nhỏ mỗi người một miếng, ăn rồi còn muốn ăn thêm, có người ăn đến mấy củ, ba đứa trẻ mỗi người chỉ ăn một củ mà giữ lại phần của mình vài củ định mang về nhà cho mẹ và đám người Bánh Đậu nhỏ nếm thử. Thật ra Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng có thể trực tiếp ăn khoai lang, nhưng mẹ nói cậu bé chỉ có thể ăn loại mang theo nước ngọt ngào còn thứ bột và khô đều sẽ bị nghẹn, tạm thời vẫn chưa thể ăn. Các loại khoai mà các bạn nhỏ mang tới rất nhiều, Cơm Nắm nhỏ đặc biệt chọn ra hai củ khoai lang ngọt nho nhỏ định để lại cho em
trai và em gái.
Lũ trẻ ở bên này thu dọn sạch sẽ bờ cát đang chuẩn bị về nhà thì nghe thấy trên bờ có người gọi bọn họ: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, Cơm Nắm, Cá Nhỏ…”
Cơm Nắm vừa mới ôm đống rác lên nhìn qua, Đại Bảo và Tiểu Bảo đã bắt đầu xông lên: “Trụ Tử nhỏ, cuối cùng cậu cũng về rồi, bọn tớ nhớ cậu lắm đó!”
Lúc này Cơm Nắm mới nhớ ra hôm nay là mùng bốn, là ngày Trụ Tử nhỏ từ thủ đô trở về.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đã một năm rồi chưa gặp Trụ Tử nhỏ, vui đến mức ném rác trong tay qua một bên, ôm Trụ Tử nhỏ quay vòng vòng.
Đại Bảo nói: “Trụ Tử nhỏ, em cao hơn rất nhiều rồi, còn cao hơn cả anh luôn!”
Tiểu Bảo nói: “Trụ Tử nhỏ, sao cậu trông khác hẳn đi vậy?”
Đều nói trẻ nhỏ đổi một bát cơm có thể lớn lên rất nhanh, khi Trụ Tử nhỏ đổi đến nhà Tô Tiếu Tiếu đã lớn một đợt, đổi về ở với cha mẹ ruột của mình lại lớn thêm một đợt nữa. Trụ Tử nhỏ tám tuổi từ người thấp bé nhất lúc đầu đã biến thành người phát triển nhanh nhất trong bốn đứa trẻ, còn cao hơn cả Đại Bảo một chút, Cơm Nắm nhỏ vẫn còn hơi mũm mĩm trẻ con nhưng sau khi gương mặt của Trụ Tử nhỏ rút đi vẻ non nớt, ngũ quan lộ ra
càng sắc nét hơn, không khó nhìn ra được sau khi lớn lên nhất định sẽ là một chàng trai anh tuấn.
Cơm Nắm nhỏ đang cầm rác đi tới: “Sao lại khác? Ngày nào em cũng nhìn thấy vẫn thế cả mà, ế, Trụ Tử nhỏ, anh từ thủ đô về có hơi khác nha
Cụ thể khác ở đâu thì Cơm Nắm nhỏ không nói ra ngay được, nghiên cứu nửa ngày mới đưa ra một kết luận: “Anh mặc quần áo mới! Đã nói trước năm mới sẽ cùng nhau mặc áo bông mà bà ngoại may mà, nhưng anh lại lén mặc quần áo mới!”
Trụ Tử nhỏ có hơi dở khóc dở cười, giải thích: “Lên xe lửa gặp phải một người già say xe nôn đầy người anh, cho nên mới phải thay bộ này thôi, các em đều có, mẹ anh mua cho mỗi người một bộ, Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đều có nốt, phải rồi, Bé Út cũng có”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau: “Mẹ cậu cũng chưa từng gặp bọn tớ đã mua cho bọn tớ rồi sao?”
1002 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận