Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 103. Biến cố ập xuống 1

Chương 103: Biến cố ập xuống 1
Bà cụ quả thật đã nghĩ như vậy, thời buổi này con cái ở hộ gia đình nào mà chẳng đông, con nhà mình còn chẳng quản nổi huống chi là quản thêm cả Trụ Tử? Giao phó cho mẹ của Trụ Tử thì không yên tâm, nhưng cũng vậy, giao cho người khác thì bà ta vẫn không yên tâm.
Điểm lợi hại nhất của mẹ Trụ Tử là hứa với bà cụ sẽ không đổi họ của Trụ Tử. Thời buổi này, tư tưởng nối dõi tông đường vẫn rất thâm căn cố đế, chỉ cần Trụ Tử không đổi họ thì sau này cho dù đi đến nơi nào chung quy vẫn là người của nhà họ Trương, đợi sau khi bà ta trăm tuổi chết đi, vào ngày lễ ngày tết, trước phần mộ tổ tiên của nhà họ Trương cũng có người thắp cho một nén nhang và kính một ly rượu, có vậy bà ta mới không tính là tội nhân khiến nhà họ Trương tuyệt hậu.
Đôi mắt già nua đã mờ của bà nội Trụ Tử nhìn Hàn Thành lại nghĩ đến Tô Tiếu Tiếu mang vẻ mặt hiền từ và lương thiện, đôi vợ chồng này thật sự là người tốt.
“Qua đợt này vợ tôi phải đi làm, Bánh Đậu nhỏ nhà tôi còn chưa đến hai tuổi, Tiếu Tiếu không tiện thường xuyên dẫn cậu bé theo bên mình, nếu để ở nhà cũng cần có một người ở nhà giúp trông nom. Nếu như thím bằng lòng thì ban ngày giúp trông một chút, chúng tôi sẽ lo cơm cho thím và Trụ Tử, Cơm Nắm nhà chúng tôi và Trụ Tử tuổi tác cũng gần bằng nhau, tụi nhỏ có thể cùng đi học và tan học, ăn cơm tối xong Trụ Tử ở lại học cũng được mà về nhà cũng được.
Mẹ của Trụ Tử đến ngay cả miếng thịt còn không cho Trụ Tử ăn, thím còn trông mong cô ta sẽ chăm sóc cho Trụ Tử được sao? Đợi Trụ Tử lớn hơn một chút rồi dẫn đi, nói không chừng còn thành đứa ở cho nhà bọn họ, qua đó cũng chỉ giúp làm việc còn có thể đi học hay không, có thể ăn cơm no hay không cũng là một vấn đề.
Tiền để ở chỗ chúng tôi thím cũng không cần lo lắng, mỗi tháng bao nhiêu trên tổ chức đều có số liệu, thím cần dùng tiền thì chúng tôi sẽ trả cho thím, nhưng chúng tôi sợ thím mềm lòng lại đưa tiền cho mẹ của Trụ Tử. Thím này, số tiền này đưa cho mẹ Trụ Tử trên cơ bản là có đi mà không có về, tương lai cũng không dùng được một xu lên người Trụ Tử, đây không phải là thật sự tính toán cho tương lai của Trụ Tử, thím phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Những lời này của Hàn Thành có thể nói là rất chân thành, một đứa trẻ như Trụ Tử xứng đáng được giúp đỡ nên anh mới nói nhiều như vậy, Trụ Tử hợp mắt của Tiếu Tiếu nên mới muốn giúp cậu bé, anh và Tô Tiếu Tiếu đều không phải thánh nhân, kêu bà nội của Trụ Tử giúp chăm sóc Bánh Đậu nhỏ một chút cũng không phải cái cớ, qua năm Cơm Nắm phải đi học, Bánh Đậu nhỏ còn nhỏ như vậy, không phải Tô Tiếu Tiếu chăm thì chính là anh chăm, đương nhiên như vậy cũng không phải không được nhưng đây là chuyện không tốn chút sức nào lại còn là một công đôi việc, vậy cớ sao lại không làm?
Bà nội của Trụ Tử thật sự động lòng, đổi lại là người khác có khả năng bà ta sẽ nghĩ xem có phải có mục đích nào khác hay không, nhưng danh tiếng của Hàn Thành ở chỗ bọn họ vẫn luôn rất tốt, lại còn là một chủ nhiệm, Tô Tiếu Tiếu cũng là một người lương thiện, điều duy nhất bà ta lo lắng chính là mình chiếm lời của người ta.
Bà nội của Trụ Tử vẫn nói ra sự lo lắng trong lòng mình: “Chút phiếu và tiền đó của nhà chúng tôi cho dù có lấy hết đi dùng cũng không ăn được mấy bữa thịt, như vậy cũng chiếm lời của nhà các cậu quá rồi, còn nữa, nếu tôi không đưa cho mẹ của Trụ Tử có khả năng cô ta sẽ tới làm loạn, lỡ như sau này cô ta không nhận Trụ Tử…”
Bà nội của Trụ Tử nói rồi bật khóc: “Trụ Tử nhà chúng tôi đã không có cha, sau này mẹ nó cũng không quan tâm nó nữa, vậy nó phải đáng thương bao nhiêu, hu hu hu hu…”
Thời buổi này vẫn rất coi trọng huyết thống tình thân, bà nội của Trụ Tử cảm thấy nếu như mình đi rồi, mẹ của cậu bé còn không quan tâm cậu bé vậy Trụ Tử thật sự sẽ trở thành cô nhi.
Trần Ái Dân đưa một viên kẹo cho bà nội của Trụ Tử và hỏi bà ta: “Bà nội Trụ Tử, thím cảm thấy tôi là người thế nào?”
Bà nội của Trụ Tử nhìn thấy kẹo cũng dở khóc dở cười, bà ta cũng không phải trẻ con mà bác sĩ Trần này còn lấy kẹo dỗ bà ta. Bác sĩ Trần rất nhiệt tình, còn giúp bà ta gọi hai phần cơm, người khác đều là y tá và hộ sĩ đưa cơm nhưng bác sĩ Trần đều đích thân đi đưa cơm cho bà ta ăn.
Bà ta gật đầu: “Con người cậu vừa đẹp trai vừa tốt bụng.”
Bác sĩ Trần nói: “Vậy thím kêu Trụ Tử nhận tôi làm cha nuôi đi, sau này tôi lo cho Trụ Tử, thím cảm thấy thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận