Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 241: Bốn con gà trống

Bánh Đậu nhỏ nói chuyện cũng lưu loát hơn một chút, đã biết nói câu ngắn, chọc cho Tô Tiếu Tiếu rất vui vẻ.
Ngày qua ngày thời tiết một lạnh hơn, cuộc sống bình đạm như vậy cũng trôi qua mỗi ngày, Tô Tiếu Tiếu chống
đỡ qua ba tháng đầu khó chịu nhất, chớp mắt đã gần đến cuối năm.
Dưới sự dốc lòng chăm sóc của hai đứa lớn phần lớn rau mà Lý Ngọc Phụng trồng đã được gặt hái, mấy thứ như hành nhỏ tỏi nhỏ rau cải nhỏ đều đã lên bàn. Loại rau dạng dây leo cũng đã bất tri bất giác trèo lên đầu tường, đợi khai hoa kết quả.
Tô Tiếu Tiếu đổi mười quả trứng giống với bà Trương, bà Trương dùng đèn pin soi rõ từng quả, xác định là trứng
giống mới đổi cho. Hoa Hoa rất phấn đấu, ấp ra tám con gà con, bà Trương nói nếu không phải thời tiết quá lạnh thì mười quả đều có thể ấp ra hết, gà mẹ có thể ấp ra gà con vào mùa đông rất ít, cần vận may rất tốt mới có thể ấp ra được nhiều như vậy.
Cháo Bột Mì Cơm đã lớn đến mức độ liếc mắt một cái cũng có thể phân rõ giới tính, giống như Lý Ngọc Phụng đã nói, bốn con đều là gà trống hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Tô Tiếu Tiếu đã bắt đầu lo lắng tám con gà con mà Hoa Hoa ấp ra đều là gà trống hết, thậm chí còn bắt đầu lo
lắng bé con trong bụng mình cũng là một em trai.
Nhưng cô và Hàn Thành đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho dù là bé trai hay là bé gái vẫn sẽ nuôi nấng thành một
đứa trẻ ngoan giống như ba đứa nhỏ, dù sao chỉ sinh một đứa là đủ rồi.
Dân gian có cách nói mang thai ba tháng đầu không thể nói ra ngoài vì sợ bé con nổi nóng, cho nên qua ba
tháng, Tô Tiếu Tiếu lập tức viết thư báo tin vui cho Lý Ngọc Phụng.
Chữ mà Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ biết càng ngày càng nhiều, có thể tự mình viết thư cho bà ngoại và Tiểu Bảo.
Bánh Đậu nhỏ cũng có thể dùng tranh mà mình vẽ để giao lưu với bà ngoại và anh Tiểu bảo, Hàn Thành cũng tham gia một phần chào hỏi cha mẹ vợ và những người thân khác.
Một lá thư gia đình rất dày chứa đựng đầy tình yêu thương và niềm vui, sau nửa tháng cuối cùng cũng đến tay Lý
Ngọc Phụng.
Thôn Tô Gia ba mặt giáp núi nên mùa đông vẫn rất lạnh lẽo, thời tiết ngày ngay cả mấy bà tám thích tập trung ở cổng thôn tán gẫu nhất cũng đều ngoan ngoãn trốn ở trong nhà bớt ra ngoài. Trong ruộng của đại đội đã không có việc gì, các hộ gia đình bắt đầu tập trung vào đất phần trăm của nhà mình, Lý Ngọc Phụng chịu khó, mở một mảnh đất phần trăm có diện tích lớn ở bên cạnh núi để trồng không ít hoa
màu. Lúc này bà ấy đào một đám sắn mang về, trên đường gặp được đồng chí đưa thư gọi bà ấy lại, hỏi bà ấy có phải là Lý Ngọc Phụng không, có thư của bà ấy.
Lý Ngọc Phụng chẳng cần nghĩ ngợi cũng biết đó là thư của con gái nhà mình, sau khi cảm ơn đồng chí đưa thư,
bước chân về nhà cũng nhanh hơn không ít.
Trước khi về nhà thấy xung quanh không có người, bà ấy quành vào phía sau sân nhỏ trước, lấy ra vài củ sắn từ
trong cái rổ đặt vào mảnh sân cũ kỹ, rồi nhỏ giọng nói với bên trong một câu: “Sau khi luộc chín ngâm nước hai ngày mới ăn được, bằng không sẽ chóng mặt.
Nói xong cũng không quan tâm bên trong có nghe được hay không mà trực tiếp vòng qua một bên khác trở về
sân nhà mình. Từ lúc Tiểu Bảo từ nhà cô trở về càng ngày càng phấn đấu học hành, cô nói cố gắng học hành tương lai nhất
định sẽ hữu dụng, tuy rằng thi thoảng vẫn sẽ nghe lời người khác nói “năm nào cô cậu cũng thi được hạng nhất thì đã làm sao, còn không phải cũng đi làm mẹ kế của người khác đấy thôi. Trước đây Tiểu Bảo nghe được lời như vậy sẽ rất tức giận, nhưng bây giờ cậu bé không còn giận nữa. Chú của cậu bé vừa cao vừa đẹp trai, vừa tốt vừa hào phóng, lại còn biết rất nhiều thứ, người anh em Cơm Nắm và người anh em Trụ Tử nhỏ của cậu bé đều
vô cùng thông minh, cậu bé còn rất thích Bánh Đậu nhỏ xinh đẹp đáng yêu, cậu bé thích mỗi một người trong nhà chú nên cậu bé cũng không hề để ý chuyện cô đi làm mẹ kế của bọn họ một chút nào.
Khi Lý Ngọc Phụng trở về, Tiểu Bảo đã cho gà mái nhỏ ăn giun nhỏ mà mình đào được trên đường tan học về
nhà, giờ đang nhoài người lên cái bàn nhỏ trong sân làm bài tập về nhà một cách vô cùng nghiêm túc, ngay cả có người vào sân cũng không biết.
Tô Vệ Dân đã đi tới công xã họp, Tô Chấn Hoa và Trương Xuân Anh về nhà mẹ đẻ thăm người thân, trong nhà chỉ có một mình Tiểu Bảo, Lý Ngọc Phụng cũng không quấy rầy cậu bé, bà ấy đặt đồ xuống rồi vào phòng đọc thư của Tô Tiếu Tiếu.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận