Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 629: Bình an trở về

Mấy người đàn ông nhà họ Tô mặc áo tơi mà Lý Ngọc Phụng đã sớm chuẩn bị sẵn cho mình, bước đi trong gió
thật khó khăn, nhích dần về nhà với tốc độ rùa bò.
Người già và trẻ nhỏ trong nhà đã sớm được thông báo không cho ra ngoài, Tô Tiếu Tiếu và các con ở trong nhà đợi đến sốt ruột, bên ngoài gió thổi vù vù gần như đã nhổ bật cả gốc cây liễu bên hồ, đã hai giờ vẫn chưa thấy người về, nếu không phải Lý Ngọc Phụng cản thì bốn đứa lớn còn muốn ra ngoài tìm người.
Đến lần thứ n đám trẻ muốn xông ra ngoài, cửa lớn trong nhà mới mở ra rồi nhanh chóng đóng lại.
Thấy chồng bình an trở về, trái tim của cả nhà mới đặt trở về bụng.
Không quan tâm nhiều như vậy nữa, Lý Ngọc Phụng kêu bọn họ mỗi người xách một thùng nước nóng đi tắm
thay quần áo tránh cho cảm mạo.
Đợi bọn họ chỉnh lý xong, cơm canh nóng hổi cũng lên bàn, ba người đàn ông ăn như hổ đói lấp đầy cái bụng
mới khiến cả người thoải mái hơn.
Mấy đứa lớn rải thóc đã gánh về trước đó không lâu lên sàn nhà phơi khô, Lý Ngọc Phụng nhặt một hạt cắn thử,
cẩn thận nếm mùi thơm mát mới mẻ, nhổ vỏ ra rồi nhai nát hạt gạo nuốt xuống mới bảo: “Khô năm phần, phơi vài ngày là được, sẽ không mọc mầm.
Đám trẻ cũng học theo bộ dáng của bà ngoại, mỗi người cắn một hạt thóc nhưng nếm thật lâu cũng không nếm
ra được gì. Tô Vệ Dân nghĩ lại mà phát sợ: “Cả đời này tôi chưa từng thấy gió lớn như vậy bao giờ, lần này thật sự cũng may có Hàn Thành, may nhờ có những quân nhân đó nữa.
Hàn Thành đáp: “Chẳng qua con chỉ làm việc tiện tay, quả thật may nhờ có bọn họ, nhưng cũng phải nhờ cha có
kinh nghiệm nắm bắt thời cơ, bằng không cũng không làm kịp, gió lớn như vậy ngay cả ở ven biển cũng hiếm thấy, theo lý mà nói nơi này ba mặt giáp núi không nên có gió lớn như thế”
Tô Vệ Dân bảo: “Mấy thứ như tự nhiên muốn nổi giận này đều không nói chính xác được, trận động đất hai năm
trước có ai có thể dự đoán trước được? Uy lực của gió lùa không thể kinh thường, ba mặt giáp núi cũng không
thể ngăn được, nhưng gió sẽ không dừng quá lâu, chỉ sợ lốc xoáy thôi, lực sát thương của nó quá lớn ngay cả
ngói cũng có thể cuốn lên.
Cả gia đình im lặng, ngay cả Bánh Bao nhỏ lắm mồm nhất cũng không dám đùa giỡn, Bánh Trôi nhỏ gan nhỏ vẫn luôn ôm bà ngoại không chịu buông tay.
Tô Tiếu Tiếu nghe tiếng gió như quỷ khóc thần sầu ở bên ngoài lại thở dài, trời đã đổ mưa mẹ phải lấy chồng,
ngăn cũng không thể ngăn được, không biết thiên tai như vậy sẽ khiến cho bao nhiêu người chịu khổ, hy vọng
chỉ có gió lùa qua là thôi, cô càng lo đập chứa nước trên núi hơn, lỡ như vài ngày nữa mưa rơi làm cho đập chứa
nước sụp hoặc là lũ bất ngờ trút xuống vậy người gặp họa sẽ càng nhiều hơn. “Cha, hồ chứa nước trên núi có ổn không?” Tô Tiếu Tiếu vẫn hỏi câu này. Hiển nhiên Tô Vệ Dân cũng nghĩ đến vấn đề này, gật đầu đáp: “Con gái không cần lo lắng, hồ chứa nước anh con
đã đích thân dẫn người đi sửa rồi, mỗi năm đều sẽ gia cố một lần, hai tháng trước khi trời khô hạn còn xả nước
một lần, chỉ cần không phải mưa to liên tiếp không ngừng suốt một hai tháng thì hồ chứa nước sẽ không đầy” Lúc này Tô Tiếu Tiếu mới yên tâm hơn một chút.
Khi trở về phòng nghỉ trưa, Tô Tiếu Tiếu ôm Hàn Thành nói: “Hàn Thành, lần này về thủ đô em thật sự phải nghĩ
cách làm sao kiếm được nhiều tiền hơn mới được”
Hàn Thành hôn lên tóc cô, hỏi: “Chuẩn bị sửa cầu sửa đường hay là sửa đập nước.
Tô Tiếu Tiếu ngẩng đầu nhìn anh với vẻ ngạc nhiên: “Sao anh biết?” Hàn Thành nhếch khóe môi vuốt mái tóc thẳng mượt của vợ: “Dục vọng của vợ anh đối với tiền vẫn luôn không
lớn, mở một cửa tiệm có thể kiếm đủ khẩu phần lương cho Bánh Bao nhỏ đã hài lòng rồi, trước đây muốn kiếm
thêm chút tiền dẫn người nhà qua sống một cuộc sống tốt hơn, bây giờ phải kiếm nhiều tiền hơn hiển nhiên là chuẩn bị sửa cầu sửa đường, sửa đập nước báo đáp quê hương rồi.
Tô Tiếu Tiếu hôn lên cái cằm đã lún phún râu của anh, hỏi: “Vậy có anh đồng ý không?” Hàn Thành dùng râu cọ nhẹ lên mặt cô: “Tiếu Tiếu, khi ở thị trấn Thanh Phong anh đã cảm thấy rất áy náy khi
giữ một nhân tài xuất sắc như em ở nhà phụ chồng chăm con, nhưng khi ấy em nói với anh em cảm thấy làm
chuyện này có thể khiến em cảm thấy vui vẻ, cũng có cảm giác thành tựu nên em cam lòng hy sinh gánh vác gian khổ.
Anh cho rằng em đang an ủi anh, sau này anh phát hiện ra em thật sự thích ở chung với các con, có thể sắp xếp gia đình và công việc đến đâu ra đấy, không để mình quá vất vả đồng thời cũng tìm được niềm vui trong đó.
1036 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận