Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 680: Thời đại khác

Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau, lần trước khi bọn trẻ tới thủ đô là cô lái xe đưa đi học, bọn trẻ về nhà chưa từng nói với bà nội sao? Hình như chưa.
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn bà ấy qua kính chiếu hậu: “Mẹ, mẹ yên tâm, con thi bằng lái rồi, không tin mẹ hỏi Đại Bảo và Tiểu Bảo”
Đại Bảo và Tiểu Bảo gật đầu: “Đúng đó bà nội, hình như bọn cháu quên nói với bà.
Lý Ngọc Phụng thở dài một hơi: “Thời đại khác rồi, đồng chí phụ nữ quả thật có thể chống nửa bầu trời” Bạch Lan và chú lão Dương biết Lý Ngọc Phụng sắp tới, hôm nay ngoại trừ tiếp đón khách đã đặt cơm tối trước một tuần ra thì những người khác đồng loạt không đón tiếp, biển “hết giờ bán hàng” đã treo ngoài cửa cả ngày, sớm đã chuẩn bị xong cơm tối phong phú, chỉ trông đợi bọn họ trở về.
Thời buổi này đi đường không có đến mấy chiếc xe nên hoàn toàn không có cách nói tắc đường này, lái xe cũng
thuận tiện, đi đến ngõ số tám vừa vặn chính là giờ cơm tối.
Hành lý cũng không vội dỡ, Tô Tiếu Tiếu dẫn đám người Lý Ngọc Phụng đi ăn cơm trước.
“Mẹ, tiệm cơm nhỏ nhà chúng ta tên là Tam Xan Tứ Lý, năm sau sẽ chuyển đến trung tâm thương mại của anh Cố, không mở ở đây nữa.
Khi tới vừa vặn có ánh đèn rực rỡ thắp lên, thủ đô rộng lớn khí phách với những tòa nhà cao tầng sừng sững, đèn đuốc sáng trưng, nhìn vào trông thật phồn hoa, nhưng vẻ tiêu điều trơ trụi trên những nhánh cây đó so với phương nam cây cối bốn mùa xanh mơn mởn khiến Lý Ngọc Phụng cảm thấy vẫn bớt đi chút khí tức của trần gian, thẳng đến khi Tô Tiếu Tiếu lái xe vào trong ngõ, nhìn thấy trên nóc những ngôi nhà bốc khói bếp, bà ấy mới bắt đầu có cảm giác hơi chân thật.
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Ở đây tốt, tốt hơn phố lớn ngõ lớn bên ngoài.
Tô Tiếu Tiếu dặn dò đám trẻ: “Các con dẫn bà ngoại đi ăn cơm, mẹ ra đằng trước đỗ xe.
Bánh Trôi nhỏ dẫn bà ngoại đi vào Tam Xan Tứ Lý, một nắm tròn trắng tinh vẫy đuôi xông ra ngoài, Lý Ngọc Phụng theo bản năng ôm Bánh Trôi nhỏ vào trong lòng.
Bánh Trôi nhỏ nói: “Bà ngoại không cần sợ, nó tên là Kẹo Bông Gòn, rất ngoan, không cắn người đâu ạ?
Lý Ngọc Phụng ngạc nhiên nói: “Nó là chó sao?” Chó bản địa ở thôn Tô Gia hoặc là đen hoặc là vàng, con nào cũng gầy gò, nhem nhuốc lại còn luôn rụng lông, Lý Ngọc Phụng cũng không dám tin trên người cô chó này lại còn có thể mọc ra tơ lụa trắng như tuyết.
Bánh Trôi nhỏ gật đầu đáp: “Đúng vậy bà nội, nó là chó đó ạ” Bánh Trôi nhỏ duỗi tay sờ Kẹo Bông Gòn, Kẹo Bông Gòn ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay của cô bé một cách vô cùng ngoan.
Lý Ngọc Phụng cũng không biết Kẹo Bông Gòn là cùng bọn trẻ từ thị trấn Thanh Phong mang chung lên đây, còn cảm thán thủ đô địa linh nhân kiệt, ngay cả chó lớn lên cũng khác với những nơi khác.
Đám trẻ thường sẽ nhắc tới người thân ở thôn Tô Gia và nơi này, ba đứa trẻ nhà họ Tô cũng đã từng tới thủ đô sống qua, nên Bạch Lan và chú lão Dương cũng không hề lạ gì Lý Ngọc Phụng nữa. Lý Ngọc Phụng nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy thân thiết, thời gian chỉ một bữa cơm tối đã trở nên vô cùng gần gũi, ăn xong cơm Lý Ngọc Phụng còn giành rửa bát, bà nội Điềm Điềm ra sức nói đó là công việc của bà ta, còn cười bảo bà ấy muốn tới giành bát cơm của bà ta, Lý Ngọc Phụng không lay chuyển được hiển nhiên bát cũng không rửa được nốt. Ăn cơm xong, Lý Ngọc Phụng lập tức chia đồ mà mình mang tới đây thành vài phần, mấy bạn gà trong tiệm chia một phần, ông nội của Trụ Tử một phần, Cố Triển Vọng một phần, bác cả của Hàn Thành một phần, thầy giáo của Hàn Thành cũng phải một phần… bà ấy càng chia càng cảm thấy không đủ.
Lý Ngọc Phụng vừa chia còn vừa nói thầm: “Thủ đô xa quá, chuyển xong ô tô lại chuyển qua máy bay cũng không tiện mang theo đồ, nếu như ngồi xe lửa còn có thể mang thêm chút đồ, chỉ mang nhiêu đây đồ cũng không dễ chia”
Tô Tiếu Tiếu có hơi cạn lời: “Mẹ, ở đây không phải thị trấn Thanh Phong, không có nhiều nhân tình thế sự như vậy đâu, chúng ta và bác cả của Hàn Thành cũng không qua lại nhiều, anh Cố càng không thể nấu cơm, chúng ta chia cho Trụ Tử và thầy giáo của Hàn Thành một ít là được rồi, những cái khác để lại ở tiệm cơm, mọi người đều có thể ăn.
Ở những chuyện này Lý Ngọc Phụng không bướng bỉnh như vậy, dù sao con gái mới biết ở chung với bọn họ thế nào hơn bà ấy nên bà ấy dứt khoát không quản nữa, kêu Tô Tiếu Tiếu đi chia.
Bà ấy nhìn đồng hồ trên tường đã gần mười giờ mà Bánh Bao nhỏ vẫn chưa trở về: “Bánh Bao nhỏ không về ngủ
sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Thường chín giờ không về là ngủ ở chỗ anh Cố rồi ạ, có chuyện gì anh Cố sẽ phái người tới đón trước, mẹ, mẹ không cần lo lắng, Bánh Bao nhỏ đi đến đâu cũng sẽ không bạc đãi mình đâu.
994 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận