Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 68. Nhỏ mọn

Chương 68: Nhỏ mọn
“Hả?” Bác sĩ Trần là một người thô kệch, không nghe rõ mà chỉ một lòng muốn vào nhà xem Tô Tiếu Tiếu đang nấu món ngon gì mà lại thơm như vậy.
Hàn Thành không để ý đến anh ta mà mở cửa vào sân, bác sĩ Trần muốn vào theo nhưng Hàn Thành lại “cạch” một tiếng cài then lại, trực tiếp ngăn người bên ngoài.
Bác sĩ Trần sờ mũi: “Chủ nhiệm Hàn không cần nhỏ mọn như vậy chứ? Em chỉ muốn xem tay nghề của Tiếu Tiếu thôi mà chứ không định ở lại ăn cơm đâu.”
Hàn Thành: “…” Tiếu Tiếu cũng là tên để cậu gọi sao? Ngày mai anh sẽ kêu viện trưởng điều người này đến khe núi khám bệnh từ thiện.
Bác sĩ Trần ngớ ngẩn còn nấn ná ở cửa không chịu đi, mà hét vào bên trong: “Chị dâu, Tiếu Tiếu, cô nấu món gì thế, làm tôi thèm quá, tôi không ăn đâu nhưng tôi có thể vào nhìn một cái được không?”
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta lạnh lùng, không cần đợi đến ngày mai chiều này cho anh ta đi ngay mới được.
….
Bác sĩ Trần ngửi mà không thấy được, cho dù là thức ăn hay là Tô Tiếu Tiếu thì anh ta đều không nhìn thấy mà trực tiếp bị Hàn Thành đuổi đi.
Một con chim bồ câu hấp lá sen ngũ vị hương mềm rũ cả xương lên bàn, hương thơm lan tỏa bốn phía, cà tím hấp bột tỏi mềm dẻo hấp dẫn, khiến toàn bộ mảnh sân đều tràn ngập mùi hương khiến người rỏ dãi ba tấc.
Nhìn thấy phản ứng vừa rồi của bác sĩ Trần, Hàn Thành vốn còn cảm thấy mình dùng tiền lương đóng cửa ăn thịt cũng không sao cả lại thấy hơi không chắc chắn, tay nghề của vợ quá tốt, mỗi bữa đều làm thơm như vậy khó tránh khỏi khiến người ghen tỵ, lỡ như bị báo cáo vậy còn phải đi giải quyết, ngược lại không bằng ngày mai về bộ đội báo cáo trước, nói hai đứa nhỏ cơ thể gầy yếu, đợt này cần bồi bổ cơ thể cho nên thức ăn trong nhà mới tốt hơn một chút.
Đây cũng là lý do tốt để đổi phiếu thịt, còn cả phiếu sữa bột cũng có thể đổi được không ít. Lại nói đây cũng không phải cái cớ mà tình hình thực tế chính là như thế.
Bây giờ Bánh Đậu nhỏ có thể tự mình ăn cơm, thịt bồ câu tốt cho cơ thể trẻ con, Tô Tiếu Tiếu xé vụn vị trí mềm nhất của con bồ đâu rồi đặt vào trong bát của Bánh Đậu, sau đó rưới một ít nước canh vào, thi thoảng còn gắp ít cà tím cho cậu bé, bé con ăn một miếng ngon lành, một bát cơm lương thực phụ đày ắp cũng bị ăn sạch sẽ.
Cơm Nắm thì khỏi phải nói, cậu bé ăn gì cũng ăn đến vô cùng ngon miệng, quả nhiên thịt bồ câu lại biến thành món ngon số một, còn cầm xương thừa cho đám đàn em Cháo Bột Mì Cơm của mình ăn.
Không sai, từ lúc bốn con gà con trở thành thành viên trong nhà Cơm Nắm đã trở thành lãnh đạo, tự phong là đại tướng quân Cơm Nắm, tên của bốn con gà con lần lượt là Cháo Bột Mì Cơm, cậu bé còn lấy mực đóng dấu của Hàn Thành đi làm ký hiệu khác nhau cho mỗi con rồi ấn theo số thứ tự để phòng ngừa gọi sai, còn nói đợi bọn chúng trưởng thành còn phải lần lượt ăn theo “Cháo Bột Mì Cơm.”
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy trái tim của đứa nhỏ này cũng lớn thật, trẻ bình thường không nỡ ăn động vật nhỏ mà mình tự tay chăm lớn, khi Tiểu Bảo nuôi gà người trong nhà cũng phải xây dựng tâm lý cho cậu bé rất lâu, bằng không Lý Ngọc Phụng muốn thịt gà mái nhỏ mà cậu bé chăm lớn cũng sẽ gào khóc không thôi.
Nhưng Cơm Nắm người ta thì khác, gà con của cậu bé chính là nuôi để ăn, cả ngày chỉ mong gà con lớn lên để cho vào nồi, giun dế lá rau khoai lang xương gì đó… chỉ cần gà con ăn được thì loại gì cũng sẽ lấy cho ăn. Nếu không phải Tô Tiếu Tiếu nói lương thực bọn họ ăn không thể lấy cho gà con ăn vì như vậy sẽ quá lãng phí thì ngay cả bánh trứng gà sáng ăn cũng nỡ chia cho bọn gà một ít.
Cơm Nắm vừa đào giun vừa nói: “Cháo Bột Mì Cơm bọn mày mau lớn lên nhé, mẹ nấu ăn siêu lợi hại, bây giờ bồ câu nhỏ là món ngon số một rồi bọn mày phải mau chóng trưởng thành còn vào nồi, cố gắng biến thành món ngon số một để đánh bại bồ câu nhỏ nhé!”
Tô Tiếu Tiếu quả thật dở khóc dở cười, gà con biết mình trưởng thành là để vào nồi biến thành bữa trưa của người khác vậy bọn nó chắc chắn không muốn lớn đâu, cô dường như có thể nhìn ra được Cháo Bột Mì Cơm đang ôm nhau run lập cập.
Hàn Thành cũng rất cạn lời với đứa con trai này, ngược lại tính cách càng ngày càng giống Tô Tiếu Tiếu, trước đây Dương Mai ngại bẩn nên chưa bao giờ từng nuôi những động vật nhỏ này, ngay cả phần lớn thời gian vườn rau cũng đều trống trơn lại càng không có khả năng kêu cậu bé ngồi ở đó đào giun đất.
Người thế nào thì chăm ra con ra như vậy, có Tô Tiếu Tiếu ở đây anh cũng không hề lo lắng cậu bé sẽ trưởng thành lệch lạc gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận