Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 173. Vào lớp

Chương 173: Vào lớp
Chuông vào tiết đã vang lên, các bạn học lần lượt trở về, Tô Tiếu Tiếu mang theo giáo án đi lên bục giảng.
Phòng học đơn sơ cũ kỹ, dưới bục giảng là những gương mặt ngây thơ với những đôi mắt trong veo, trong đó chứa đựng đầy khát vọng về tri thức và khao khát về tương lai, bồi dưỡng tốt những hy vọng của tương lai tổ quốc và những rường cột của quốc gia này, là niềm tự hào và cảm giác trách nhiệm chưa bao giờ từng được trải nghiệm qua và tự nhiên sinh ra trong lòng Tô Tiếu Tiếu.
Tô Tiếu Tiếu quay người viết tên mình lên bảng đen, rồi lại quay người lại, chủ nhiệm Lưu và mấy lãnh đạo trường học không biết từ khi nào đã chuyển ghế tới, cầm theo cốc trà ngồi ở cuối cùng.
Lớp trưởng hô một tiếng “nghiêm,” toàn bộ học sinh trong lớp đứng dậy: “Chào cô ạ!”
Tô Tiếu Tiếu chống hai bàn tay lên bàn, nở nụ cười tự tin và chân thành, gật đầu: “Chào các em, mời ngồi.”
Đợi các học sinh ngồi xuống, Tô Tiếu Tiếu mỉm cười và nói: “Cô tên là Tô Tiếu Tiếu, là giáo viên ngữ văn mới của các em, nghe mẹ ruột của cô nói bởi vì khi còn nhỏ cô vô cùng thích cười cho nên cha cô mới đặt cho cô cái tên này, là hy vọng mỗi ngày cô đều có thể vui vẻ. Tô thì sao, là họ xếp thứ bốn mươi bốn trong trăm họ Hoa Quốc, là Tô trên đầu là chữ thảo bên dưới là chữ biện, mà Tô theo phồn thể được viết như thế này.”
Tô Tiếu Tiếu xoay người, viết lên bảng đen chữ “Tô” phồn thể: “Nó là chữ thảo ở trên, bên dưới là chữ ngư và một bó rơm cũng chính là chữ hòa, cái này có nghĩa là gì? Các em học sinh biết không, rất lâu trước đây nếu như người ta câu được một con cá, đều sẽ dùng rơm xuyên qua mang cá thắt lại rồi xách con cá về nhà. Lúc này con cá vẫn chưa chết, về đến nhà thả vào trong nước nó lại có thể sống tiếp, cho nên họ Tô trong cô Tô còn có thể tổ tạo thành một từ gọi là tỉnh lại, chính là ý nghĩa cá lại sống lại…”
Giới thiệu họ tên vốn dĩ đơn giản lại được Tô Tiếu Tiếu giảng thành câu chuyện xưa thú vị còn kèm thêm rất nhiều kiến thức, những kiến thức này đối với các bạn nhỏ lớp một mà nói có khả năng hơi sâu, nhưng giọng nói dịu dàng của Tô Tiếu Tiếu kết hợp với ngôn ngữ cơ thể vừa vặn lại khiến lớp học trở nên sinh động và thú vị, các học sinh lập tức nghe lọt tai.
Ba đứa trẻ trong nhà thì càng không cần phải nói, bọn trẻ gần như ngày nào cũng đều nghe Tô Tiếu Tiếu kể chuyện trước khi ngủ mới chịu đi ngủ, ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng dừng động tác viết vẽ lại, chớp đôi mắt to tròn nghe mẹ giảng bài mà không bỏ sót chữ nào, thấy Tô Tiếu Tiếu nhìn về phía mình, cậu bé cong đôi mắt lại, lộ ra tám cái răng sữa cười với mẹ.
Các học sinh lại càng chưa bao giờ từng thấy giáo viên nào như thế, qua một tiết, các bạn nhỏ đều yêu thích giáo viên ngữ văn dịu dàng xinh đẹp giảng bài còn sinh động và hứng thú này sâu sắc.
Chủ nhiệm Lưu và các lãnh đạo ngồi nghe ở hàng cuối đều dựng ngón cái với Tô Tiếu Tiếu rồi rời đi một cách vô cùng hài lòng.
Sau khi hết tiết, Tô Tiếu Tiếu dặn dò Cơm Nắm và Trụ Tử phải ngoan ngoãn ở tiết tiếp theo, buổi trưa không cần đi đào giun, tan lớp phải về nhà, đợi buổi chiều học xong sẽ đi đào giun sau.
Hiển nhiên đám trẻ đồng ý.
Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu ngoan ngoãn lên thơm một cái: “Bánh Đậu nhỏ rất ngoan, các anh phải tiếp học lên lớp nên Bánh Đậu nhỏ về nhà với mẹ nào, sáng mai chúng ta lại tới tiếp.”
Bánh Đậu nhỏ cười ngại ngùng và gật đầu: “Vâng.”
Một tiết học qua đi, Bánh Đậu nhỏ đã thích ứng hơn rất nhiều, biết nơi này cũng an toàn và cũng không đáng sợ như vậy, cậu bé vẫy tay tạm biệt các anh rồi ôm cổ mẹ vui vẻ về nhà.
Các học sinh còn nhao nhao nói: “Tạm biệt cô Tô.”
Đợi Tô Tiếu Tiếu đi rồi, đám trẻ lại vây quanh Cơm Nắm và Trụ Tử mồm năm miệng mười hỏi bọn họ có quan hệ gì với cô Tô và bọn họ tên là gì.
Cơm Nắm nói với vẻ mặt tự hào: “Tên cúng cơm của tớ là Cơm Nắm, tên thật là Hàn Tĩnh, cô Tô là mẹ của tớ.”
Trước đây Trụ Tử ở trong lớp không nói một tiếng, cũng sẽ không có người tìm cậu bé nói chuyện nên rất ít người biết tên của cậu bé, bây giờ cũng học theo Cơm Nắm mang vẻ mặt tự hào và nói: “Tên cúng cơm của tớ là Trụ Tử, tên thật là Trương Trụ, cô Tô là dì Tô của tớ.”
Có bạn học để ý thấy cặp sách mới và quần áo mới của Trụ Tử: “Oa, Trụ Tử, quần áo và cặp sách của cậu giống y như của Cơm Nắm, tớ cũng chưa từng thấy cậu mặc quần áo đẹp như vậy bao giờ, cặp sách cũng đẹp nốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận