Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 107. Lo sợ

Chương 107: Lo sợ
Cơm Nắm nhỏ cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, cậu bé không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào, lại dường như có hơi hưng phấn: “Cho nên mẹ chỉ là mẹ của con và em trai mà không là mẹ của người khác, đúng không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, không muốn giấu con trai mà trả lời thật: “Sau này mẹ và cha con có khả năng sẽ còn sinh thêm một em trai hoặc là em gái nữa, cho dù là em trai hay là em gái thì mẹ chỉ sinh một thôi, cho nên có khả năng mẹ sẽ là mẹ của ba người.”
Lúc đầu Tô Tiếu Tiếu đã nghĩ tới, nếu ở chung rồi thật sự không thể thích Hàn Thành vậy sau này thi xong đại học sẽ ly hôn với anh, đến khi đó đám nhỏ cũng lớn hết rồi, nhưng bây giờ cô xác nhận mình thích Hàn Thành, cũng thích hai đứa trẻ cho nên cô còn muốn viên mãn hơn một chút, cùng sinh một đứa trẻ nữa với Hàn Thành, cho dù là nam hay nữ thì cuộc đời này nuôi ba đứa đã đủ rồi.
Đôi mắt của Cơm Nắm nhỏ “ting” một cái tỏa sáng, cậu bé nghĩ đến trước khi Bánh Đậu nhỏ ra đời, mẹ mang cái bụng rất to, chưa qua bao lâu cậu bé đã có thêm một em trai nữa.
Cơm Nắm nhỏ nhìn về phía bụng của Tô Tiếu Tiếu, nhíu đôi mày nhỏ lại: “Nhưng mà bụng của mẹ chưa có phồng lên mà, bên trong không giống đựng em trai em gái gì cả?”
Tô Tiếu Tiếu cạn lời, thầm nghĩ trước đó mẹ và cha con chỉ nắm tay với hôn lên má lúm đồng tiền, em trai em gái ở đâu ra được?
Nhưng sao đứa trẻ này cái gì cũng hiểu hết vậy?
Tô Tiếu Tiếu còn chưa nói gì thì Cơm Nắm lại bảo: “Con muốn có thêm một em trai, mẹ ơi mẹ sinh em trai đi, như vậy trong nhà sẽ có bốn người đàn ông có thể bảo vệ mẹ.”
Tô Tiếu Tiếu cũng cạn lời, một đứa trẻ năm tuổi như con sao cứ há mồm khép miệng là lại nói mình là đàn ông vậy?
“Em gái xinh đẹp mềm mại không được sao?” Tô Tiếu Tiếu đã nuôi hai đứa con trai, ngược lại bản thân cô rất muốn có một đứa con gái mềm mại đáng yêu.
Nói xong cô mới đột nhiên phát hiện ra mình bị Cơm Nắm nhỏ dẫn lệch hướng rồi.
Em trai em gái cái gì chứ, cô và Hàn Thành hoàn toàn còn chưa đăng ký kết hôn, cũng không ở chung phòng, tại sao cô lại phải nói chuyện này với một đứa trẻ năm tuổi? Nhưng trong lúc vô tình cũng biết Cơm Nắm không bài xích chuyện này, như vậy cũng rất tốt.
“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa cũng đừng nói với cha, muốn em trai hay em gái cũng phải đợi Cơm Nắm lớn thành chàng trai nhỏ đã.”
Cơm Nắm nhỏ: “Mẹ ơi, cha vừa mới nói con là đàn ông rồi mà!”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cậu bé: “Được rồi người đàn ông, chúng ta mau đi dọn dẹp thôi.”

Hàn Thành rất lâu vẫn chưa về nhà, Tô Tiếu Tiếu và Cơm Nắm đã dọn bàn và rửa bát xong, tắm cũng đã tắm xong, ngâm thơ cũng thuộc lòng rất nhiều bài thì Hàn Thành mới về, hơn nữa chỉ có một mình anh.
Tô Tiếu Tiếu nhìn phía sau anh: “Trụ Tử nhỏ đâu?”
Hàn Thành cầm bình nước uống “ừng ực” mấy ngụm nước, hít thở sâu vài lần mới đáp: “Ở bệnh viện, bà nội của Trụ Tử đang cấp cứu, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, có khả năng bà nội của Trụ Tử không được.”
Tô Tiếu Tiếu thay đổi sắc mặt: “Có ý gì? Cái gì mà không được?”
Hàn Thành: “Dọc đường đi anh và Trụ Tử nghe thấy người ta nói thím ấy đi tìm mẹ của Trụ Tử, đến nhà Trụ Tử không nhìn thấy người đâu mới kêu Triệu Tiên Phong phái người đi tìm, khi người của Triệu Tiên Phong phát hiện ra bà nội của Trụ Tử trong cống thoát nước thì bà ấy đã hấp hối rồi, phỏng chừng…” Hàn Thành lắc đầu.
Tô Tiếu Tiếu che miệng, nước mắt đã không nhịn được mà chảy xuống: “Sao lại như thế? Trụ Tử đâu?”
Hàn Thành nói: “Ở bệnh viện không chịu đi.”
Tô Tiếu Tiếu hoàn toàn không ngờ bà cụ hai ngày trước còn vui vẻ, đến hôm nay đã nói không được rồi, còn nói muốn tới nhà giúp chăm sóc trẻ nữa…
Hàn Thành ôm cô: “Thế sự vô thường, rất nhiều lúc việc đời không đến phiên chúng ta quyết định, việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là tiến lên từ trong các loại biến cố khác nhau này, anh đi tắm một cái rồi lên viện, em cho các con đi ngủ trước, không cần đợi anh.”
Lời Hàn Thành nói Tô Tiếu Tiếu đều hiểu hết nhưng cô càng thấy buồn thay cho Trụ Tử nhiều hơn.
Buổi tối khi đi ngủ, Tô Tiếu Tiếu vẫn kể chuyện cho các con trước khi ngủ như cũ, nhưng Cơm Nắm không hứng thú cho lắm mà hỏi Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi, không được là thế nào ạ? Bà nội của Trụ Tử cũng giống như mẹ ruột, sẽ mãi mãi rời xa Trụ Tử sao ạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận