Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 163. Làm cầu

Chương 163: Làm cầu
Lý Ngọc Phụng liếc mắt nhìn con gái: “Sao con không nhắc luôn ở trong thư? Bằng không mẹ đã mang một ít qua đây cho con rồi.”
“Bỏ đi, lên xe lửa chật chội như vậy, có khi đồ bị chen hỏng cũng không biết chừng.” Tô Tiếu Tiếu bảo.
Lý Ngọc Phụng ném lá tía tô đã rửa sạch vào trong ốc đá: “Lát nữa mẹ sẽ viết công thức cho con, đợi khi vào mùa xuân con lên núi đào ít măng, đến khi đó tự mình muối là được."
Tô Tiếu Tiếu gật đầu, lại tăng tốc đảo ốc.
Ốc xào vừa nấu xong, đám trẻ đã lần lượt vây tới sau khi tắm rửa sạch sẽ xong. Mấy đứa nhỏ thật sự không đủ cao, đành phải kiễng chân nhìn vào trong nồi với vẻ mong ngóng.
Bánh Đậu nhỏ kéo tay bà ngoại, kêu bà ấy bế mình lên xem. Lý Ngọc Phụng khom người xuống bế đứa trẻ lên, cậu bé nhìn mẹ xào đồ ăn với vẻ mặt tò mò.
Cơm Nắm: “Mẹ ơi, món ốc xào này cũng thơm quá rồi, hình như còn thơm hơn cả lần trước bữa.”
Tô Tiếu Tiếu bưng một nửa ra ngoài, rồi bỏ rất nhiều ớt vào trong nồi xào tiếp.
“Cách làm giống như lần trước, chẳng qua lần này là ốc do chính Cơm Nắm đi nhặt, lương thực có được nhờ bản thân vất vả lao động hiển nhiên sẽ thấy thơm hơn rồi.” Tô Tiếu Tiếu đáp.
Tiểu Bảo vô cùng đồng ý: “Cháu cũng cảm thấy ốc mà mình nhặt vô cùng thơm, hạt gạo mà cháu nhặt ném vào trong lửa biến thành bỏng gạo cũng vô cùng thơm.”
Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ mang vẻ mặt ngạc nhiên: “Hạt gạo có thể biến thành bỏng gạo sao?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Đương nhiên có thể rồi, mùa đông có thể ném hạt đậu và khoai lang vào trong bếp lò nướng chín, cũng vô cùng thơm.”
Hai đứa trẻ nghe thấy cậu bé nói như vậy lại càng muốn tới thôn Tô Gia hơn.
Ốc xào thêm ớt mới vừa ra khỏi nồi thì gia đình Triệu Tiên Phong cũng tới.
“Mùi gì mà bá cháy quá vậy?” Giọng nói của Châu Ngọc Hoa truyền vào từ cửa.
“Dì Tô nấu gì mà chẳng thơm nhất!” Cá Nhỏ đã bị Tô Tiếu Tiếu hoàn toàn thu phục, cậu bé nhảy chân sáo chạy tới.
Ba đứa trẻ trong nhà bếp nhanh chóng phi ra ngoài, sau khi chào hỏi với hai người lớn xong, bốn đứa trẻ tuổi tác sêm nhau quấn thành một vòng nhanh chóng, người này giới thiệu với Cá Nhỏ nhảy lò cò, người kia giới thiệu với Cá Nhỏ lăn vòng sắt.
Cầu lông gà của Hàn Thành cũng vừa mới làm xong, cái đế là Lý Ngọc Phụng làm sẵn từ trước, chồng hai lớp bìa cứng lên rồi tìm một cọng lông gà lớn nhất cắm vào chính giữa, phần gốc bị cứa thành hình chữ thập để cố định rồi lại dùng một miếng vải nát bọc quanh cho chắc chắn, vậy là một cái đế ổn thỏa đã làm ra, Lý Ngọc Phụng còn một hơi làm hẳn mấy cái.
Công việc mà Hàn Thành cần làm là dựa theo tỉ lệ khoa học để cắm lượng lông vũ thích hợp lên, đảm bảo làm sao khi đá đều là đế rơi xuống đất trước, và cầu lông gà đẹp đẽ đã được làm xong.
Hàn Thành cầm nó trong lòng bàn tay, cầu lông gà trống xinh đẹp xòe thành hình một bông hoa, dưới ánh trăng trắng ngà lông gà đón gió nhẹ nhàng nhảy múa lập tức thu hút tiếng reo hò ầm ĩ của tụi nhỏ, người nào cũng vất đồ chơi trong tay đi xem quả cầu lông gà trên tay Hàn Thành.
Cơm Nắm nhỏ duỗi tay sờ lông gà phía trên, cũng không dám dùng sức: “Cha ơi, quả cầu này cũng đẹp quá đi mất!”
Trụ Tử nhỏ cũng giơ tay sờ.
Tiểu Bảo gật đầu: “Quả thật rất đẹp, còn đẹp hơn cả bà nội làm nữa!”
“Là lông gà trống mà bà nội cháu chọn đẹp.” Hàn Thành nói.
Lý Ngọc Phụng cũng bị dụ qua đó, bà ấy nhìn một cách nghiêm túc: “Vẫn là Hàn Thành lợi hại, mẹ làm thật sự không đẹp được như vậy đâu.”
Triệu Tiên Phong cầm quả cầu trên tay áng chừng vài lần: “Được đó Hàn Thành, không ngờ cậu còn có tay nghề như vậy, sao trước đây tôi không biết nhỉ?”
Hàn Thành đáp: “Trước khi quả cầu này làm ra chính tôi cũng không biết.”
Triệu Tiên Phong bật cười ha ha, thả quả cầu lên chân đá vài cái rồi lại cầm trên tay: “Các con tới đây, cha dạy mấy đứa đá cầu.”
Châu Ngọc Hoa mang một quả dưa và ít nho qua đây, nói là chiến hữu của ông cụ gửi về từ bên biên cương, còn trộm ăn ít ốc đá vừa mới ra lò của Tô Tiếu Tiếu.
“Tiếu Tiếu, tay nghề này của em học thế nào vậy? Ốc đá còn có thể ngon đến mức này được sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Tự mình mày mò thôi chị, không có hàm lượng kỹ thuật gì cả, chị thích ăn thì em có thể viết công thức cho chị, sau này chị có thể làm bất cứ lúc nào.”
Châu Ngọc Hoa lắc đầu: “Bỏ đi, chị cũng không có thiên phú nấu ăn gì cả, phục em thật sự luôn ấy, mới qua bao lâu thôi mà Hàn Thành và mấy đứa trẻ đều được chăm đến béo ú trắng trẻo.”
Tô Tiếu Tiếu: “Lời này của chị không thể nói lung tung được, đợt trước còn có người báo cáo nhà bọn em sống xa hoa lãng phí, tác phong sa đọa đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận