Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 350: Đều giao tiếp như vậy

Hàn Thành đáp: “Đàn ông bọn anh đều giao tiếp như vậy”
Tô Tiếu Tiếu: “..” Được rồi, Bánh Bao nhỏ nửa tuổi nhà bọn họ đã bị liệt vào phạm vi đàn ông rồi.
Hàn Thành phát hiện ra trong bao lì xì của Tô Tiếu Tiếu còn có một cái viết “Đồng chí Hàn Thành thân yêu năm
mới vui vẻ,” anh vừa cười vừa xoa đầu vợ: “Anh cũng có sao?”
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại, đáp: “Đương nhiên là có rồi, anh là bảo bối lớn nhất của nhà chúng ta, thiếu ai
cũng không thể thiếu anh được, mẹ không ở đây không thể phát lì xì cho anh nên lì xì năm nay cứ để em phát
cho anh đi”
Hàn Thành nhìn người vợ xinh đẹp dịu dàng, cúi đầu xuống ấn lên cái lúm đồng tiền nhỏ một cái, sau đó lại ấn lên môi cô, một cái hôn sâu trắc trở khiến hôm nay anh có hơi không muốn ra ngoài.
Nhưng lũ trẻ đã sớm nôn nóng muốn được ra ngoài rồi, Cơm Nắm ở bên ngoài gào lên: “Cha ơi cha xong chưa
thế? Sao cha lại lâu như vậy, bên ngoài đã có tiếng pháo rồi kia kìa!”
Hàn Thành buông Tô Tiếu Tiếu ra, tỳ trán mình lên hai gò má mềm mại, mịn màng hồng hào xinh tươi của vợ: “Cảm ơn, em mới là bảo bối lớn nhất của nhà chúng ta”
Nói xong lại đáp Cơm Nắm một câu rồi mới quay người rời đi với vẻ không tình nguyện.
Tô Tiếu Tiếu nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của chồng, nghe tiếng cười đùa vui vẻ của lũ trẻ ngoài cửa rồi lại
nhìn đôi long phụng thai ngủ say trên chiếc giường nhỏ, sao năm này lại ấm áp như vậy chứ? Đêm nay gốc đa thật sự náo nhiệt, phỏng chừng phần lớn người nhà đều có suy nghĩ giống Hàn Thành, gần như
đều có người lớn dẫn trẻ con qua đây. Biển người tấp nập này đã sắp đuổi kịp cảnh tượng tranh giành hàng tết ở hợp tác xã tiêu thụ.
Triệu Tiên Phong và Cá Nhỏ đã sớm tới, còn có đám người lão Hồ và Khỉ Con, lũ trẻ tụm lại một chỗ, đám người
lớn cũng túm lại một chỗ, Hàn Thành dặn dò các anh trai trông chừng em cho kỹ, không thể lại gần pháo hoa pháo dây quá gần.
Bánh Đậu nhỏ quá thấp, ba anh trai bàn bạc nhau luân phiên cõng đứa trẻ, Bánh Đậu nhỏ từ nhỏ đã lớn lên trên lưng Cơm Nắm và Trụ Tử nên cũng quen rồi.
Ông cụ nhà họ Triệu đã đi được một năm, dựa theo tập tục ở thị trấn Thanh Phong, năm mới đầu tiên người già
đi không thể dán câu đối, đến năm thứ hai nhất định phải đổi mới, cho nên Triệu Tiên Phong đổi đèn lồng trắng
ở cửa thành đèn lồng đỏ, trong nhà từ trong ra ngoài đều dán đỏ rực như lửa. Anh ta nhìn lũ trẻ nhà Hàn Thành mà cảm thấy thèm khát, còn chưa tính đôi long phụng thai trong nhà nữa, chỉ riêng nơi này đã có bốn đứa trẻ rồi, lại còn đứa này ưa nhìn hơn đứa kia, đứa này bắt mắt hơn đứa kia. “Ngày mai nhớ kêu trẻ con nhà cậu tới nhà chúng tôi chúc tết để nhà tôi tăng thêm tí nhân khí. Sau khi hai
người già đi hết, trong nhà lạnh lẽo trống vắng, ngay cả Tiểu Đỗ cũng về đón tết phải đến mùng tám mới trở lại, trong nhà chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ. “Chuẩn bị thật nhiều lì xì thì đi. Hàn Thành nhìn đám trẻ và bảo.
Triệu Tiên Phong bị chặn họng: “Tôi là người nhỏ mọn như vậy sao? Hiển nhiên có lì xì bự rồi, lì xì cực bự đấy
nhé”
Hàn Thành: “Lát nữa tự cậu nói với tụi nó đi, đúng rồi, đợi Tiểu Đỗ về sắp xếp giúp tôi đưa Tiểu Bảo và Đại Bảo
về thôn Tô Gia một chút”
“Khi nào thì bọn trẻ về?” Triệu Tiên Phong hỏi.
“Đại khái là qua mười lăm tháng giêng đi, phải về trước khai giảng” Hàn Thành đáp.
“Trùng hợp thật” Triệu Tiên Phong nói: “Mười sáu tháng riêng tôi phải tới Châu Thành một chuyến, đến lúc đó thuận đường ngồi xe của tôi về là vừa vặn.
Hàn Thành liếc mắt nhìn anh ta: “Trùng hợp như vậy sao?”
Triệu Tiên Phong thấp giọng nói: “Nhớ chính ủy viên Lục chứ?”
Hàn Thành gật đầu: “Nhớ, năm đó bị nhà cha mẹ vợ liên lụy phải về nông thôn ở Châu Thành rèn luyện”
Triệu Tiên Phong gật đầu: “Cách thôn Tô Gia không xa, gần đây bệnh có hơi nghiêm trọng, tôi muốn qua đó xem
sao”
Hàn Thành nhíu mày: “Trước đây nhà không phải bọn họ vẫn luôn bôn ba vì chuyện này sao? Vẫn chưa có kết quả sao?” Triệu Tiên Phong đáp: “Quy trình quá chậm, kẹt cái này kẹt cái kia, không biết còn phải đợi bao nhiêu năm nữa,
ông Lục còn có thể đợi được hay không cũng không biết, cậu nghĩ xem, chỉ chút chuyện đó của nhà Trụ Tử còn
làm bao nhiêu năm, ai cũng biết là án oan nhưng một câu quy trình vẫn phải đợi nhiều năm như vậy. Hàn Thành: “Cậu đi qua như vậy không sao chứ?”
Triệu Tiên Phong nói: “Tôi còn đang lo xem nên tìm cớ gì đây, bây giờ giúp cậu đưa cháu trai về thuận tiện đi
thăm luôn, chà, vừa vặn.
Hàn Thành chẳng muốn để ý đến anh ta, một quả pháo hoa nổ tung dưới màn trời tối tăm, rơi lên ngọn cây đa phát ra ánh sáng rực rỡ, thắp sáng màn đêm tối mịt này, cuộc sống có gian khổ cỡ nào cũng luôn có hy vọng,
không phải sao? Hàn Thành luôn cảm thấy cuộc sống này sẽ không còn quá lâu.
1023 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận