Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 149. Lợi hại

Chương 149: Lợi hại
“Con rể tôi làm người chính trực và quang minh lỗi lạc, tôi không quan tâm bà và con cái của bà có suy nghĩ xấu xa gì nhưng bắt đầu từ bây giờ tốt nhất là thu hết lại cho tôi, loại người thân này như bà, con gái nhà chúng tôi cũng không trèo cao với tới được, mời bà sau này nhìn thấy chúng tôi thì vòng đường khác, nếu phá hỏng danh tiếng của con rể và con gái tôi thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho bà!”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, mẹ thật khí phách quá, hóa ra mẹ lại biết ăn nói như vậy, không hổ là đại diện cho số ít phụ nữ ưu tú biết chữ lại hiểu đạo lý ở đại đội Tô Gia.
Tô Tiếu Tiếu nói: “Chuyện này liên quan đến danh dự của Hàn Thành nhà chúng tôi nên xin mọi người đừng đồn đại lung tung, đến khi đó làm kinh động đến tổ chức lại không hay, cũng xin mọi người làm chứng, sau này nhà chúng tôi cũng sẽ không có qua lại với nhà Dương Đào, chuyện này cứ để nó qua đi đi.”
Quần chúng B: “Vợ Hàn Thành, cô là một người hiểu lý lẽ nhưng chỉ sợ có người không biết xấu hổ, cứ giống như keo dán chó quấn lấy nhà các cô không chịu buông thôi.”
Quần chúng C: “Đúng đó đúng đó, khu gia đình chúng ta chỉ lớn như vậy, hôm nay gặp được kêu cô mua một cân thịt, ngày mai nhìn thấy lại kêu cô mua hai cân rưỡi gạo, cô nói xem có phiền không chứ?”
Tô Tiếu Tiếu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đến lúc đó cũng chỉ đành làm phiền tổ chức ra mặt thôi.”
Mẹ Dương Đào suýt chút nữa thì nổi trận lôi đình, những người này coi bà ta là người xấu sao? Ở trước mặt bà ta nói bà ta như vậy? Ai quấn lấy nhà bọn họ không chịu buông?
“Cút cút cút, cô cho rằng nhà các cô nạm vàng sao? Tôi còn không ăn nổi một cân thịt cho nên cứ nhất định phải kết thân với nhà cô chắc?”
Quần chúng A: “Ăn được thì bà còn kêu người ta mua cho bà làm gì? Người ta cũng có nợ bà đâu.”
Quần chúng xếp hàng phía sau Tô Tiếu Tiếu: “Đúng đúng đúng, chúng tôi đều biết bà ăn được rồi, ăn được cũng phải xếp hàng nhé, đừng cho rằng cãi một trận thì có thể chen hàng xếp trước mặt bọn tôi!”
Ầm ĩ như vậy, mẹ Dương Đào cũng biết không đòi được lợi ích gì từ chỗ Tô Tiếu Tiếu, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn cô: “Cô đợi đấy!”
Lý Ngọc Phụng kéo con gái ra sau người: “Đợi cái gì mà đợi? Bà trừng mắt nhìn con gái tôi làm gì? Có phải muốn đánh nhau không?”
Lý Ngọc Phụng lớn lên không tính là cao nhưng bởi vì quanh năm làm việc nên người rất chắc chắn, thắt lưng rất thẳng trông có vẻ vô cùng có tinh thần, mẹ Dương Đào sợ hãi rụt rè đánh với bà ấy một trận, chỉ riêng vẻ ngoài và tinh thần đã thua một mảng lớn rồi.
Hiển nhiên đánh nhau thì mẹ Dương Đào không đánh được nên chỉ đành trừng mắt nhìn cả Lý Ngọc Phụng: “Tôi không thèm so đo với mấy người nhà quê như các người.”
Lý Ngọc Phụng không đồng ý: “Người nhà quê như chúng tôi thì đã sao? Ăn gạo mà chúng tôi trồng rồi coi thường người nhà quê chúng tôi, có gan thì ngày nào bà cũng ăn thịt đi, chứ ăn gạo làm gì nữa?”
Quần chúng A: “Mẹ Tiếu Tiếu, lợn cũng là các bà nuôi đó, bà ta cũng không có tư cách ăn.”
Quần chúng B: “Đúng đó, uống nước nhớ nguồn, chúng tôi cảm ơn đồng chí nhân dân vĩ đại còn chưa kịp đây này, cũng chỉ có loại người quên gốc này mới nói ra được những lời mất gốc như thế, mẹ Tiếu Tiếu, bà yên tâm, chúng tôi cũng không phải loại người như vậy đâu.”
Quần chúng C: “Thật đúng là một con sâu làm rầu nồi canh, loại người này chắc hẳn nên bị đuổi ra khỏi khu gia đình của chúng ta.”
Quần chúng D: “Bà đi đi!”

Cuối cùng mẹ Dương Đào thậm chí không mua được thịt mà ảo não ra về trong tiếng lên án công khai của mọi người.
Tô Tiếu Tiếu lén dựng ngón cái với Lý Ngọc Phụng: “Mẹ, mẹ thật lợi hại quá.”
Lúc ở thôn Tô Gia, Lý Ngọc Phụng vẫn luôn thân thiện với mọi người, rất ít khi nghe thấy bà ấy xung đột với ai, cái này cũng đại khái là vì cha cô là đại đội trưởng nên cũng không có người nào nhàn rỗi đi chọc giận bà ấy, bởi vậy Lý Ngọc Phụng vẫn luôn nói chuyện rất hòa nhã, rất ít khi cãi nhau với người ta, không ngờ bà ấy bảo vệ con còn rất lợi hại.
Lý Ngọc Phụng nhìn đứa con gái yếu đuối, vốn dĩ còn lo lắng cô sẽ bị người bắt nạt, có điều con gái yếu thì có hơi yếu một chút nhưng cũng không phải cục bột mặc cho người ta nhào nặn thế nào cũng được, phần lớn người ở đây cũng là người tốt hiểu lý lẽ khiến bà ấy cũng yên tâm hơn không ít.
Lý Ngọc Phụng xoa đầu con gái: “Có lý đi khắp thế gian cũng không sợ, con gái, chúng ta không gây chuyện nhưng cũng không sợ việc đến, hiểu là được.”
Tô Tiếu Tiếu ôm chặt cánh tay của mẹ mình, gật đầu: “Con hiểu rồi thưa mẹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận