Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 428: Nhấc lên cơn gió lớn

Trước khi đi ngủ lại đói đến khóc nhè, Tô Tiếu Tiếu làm cho cậu bé bát mì trứng gà, hỏi cậu bé đã nhớ hay chưa, người ta mới đáp đã nhớ rồi, sau đó chỉ đi tới nhà anh Trụ Tử và anh Cá Nhỏ ăn chực.
Trên cơ bản ngày nào Nhã Lệ cũng sẽ nấu đồ ăn ngon cho Trụ Tử nhỏ. Mỗi lần Tô Tiếu Tiếu nấu món chính đều
sẽ kêu Trụ Tử qua ăn, báo trước cho Nhã Lệ một tiếng là được. Về phần Bánh Bao nhỏ, trước giờ cơm người ta đã hỏi thăm rõ ràng nhà anh Trụ Tử và nhà anh Cá Nhỏ hôm nay ăn gì, có món mà cậu bé hài lòng sẽ đi ăn chực trước rồi nói sau. Tóm lại Châu Ngọc Hoa và Nhã Lệ đều nuôi cậu bé như một nửa con trai mình. Châu Ngọc Hoa vô cùng thích Bánh Bao nhỏ, dùng lời của cô ta thì trên bàn cơm có thêm Bánh Bao nhỏ lúc ăn cơm cũng vô
cùng ngon miệng. Cô ta còn thi thoảng vớt Bánh Bao nhỏ về nhà mình.
Chỉ ngắn ngủi một tháng mà tin đồn “khôi phục kỳ thi đại học” đã thổi lên một cơn gió lớn, đặc biệt là cùng với tổ chức cuộc họp triển khai, rất nhiều người đều đã lén lút lại lấy sách giáo khoa cấp ba ra chuẩn bị nước đến chân mới nhảy. Phía bên Tô Tiếu Tiếu đã ung dung nhàn nhã mua không ít sách giáo khoa cấp ba gửi về thôn Tô
Gia, thuận tiện gửi vài tờ rơi tuyên truyền nhỏ mà đám trẻ vẽ về, lúc này chắc hẳn cũng đã tới nơi rồi. Tô Tiếu Tiếu dặn dò kỹ trong thư, kêu Tô Vệ Dân đợi khi nào có tin tức xác thực rồi lại phát sách cho người thật sự có nhu cầu, những thanh niên trí thức có thể tự mình mua sách thì đừng cho, mà ưu tiên cho những đồng chí muốn thi đại học không có đường cũng không thể mua được sách đó.
Cùng với tờ rơi nhỏ “kiến thức thay đổi vận mệnh” truyền khắp toàn bộ đại đội, bây giờ “Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ” đã là không người nào không biết, không người nào không hay, mấy diễn viên khách mời thi thoảng xuất hiện như Đại Bảo, Tiểu Bảo, Đôn Đôn và Cá Nhỏ mọi người cũng đều nghe nhiều nên quen. Tô Tiếu Tiếu cũng nổi tiếng khắp toàn bộ quân khu, không chỉ bộ đội bọn họ mà bộ trưởng Khương còn gửi một vài tờ rơi qua bên thủ đô và những bộ đội khác, gần như không có người nào không mê tờ rơi tuyên truyền này. Nói là tờ rơi tuyên truyền cũng không hoàn toàn đúng, nói là sách truyện cũng không đúng hẳn, tóm lại đám trẻ nhỏ bị tranh của tụi nhỏ thu hút, đám trẻ lớn bị sự tài hoa của đám nhỏ thu hút, người lớn thì bị câu chuyện của tụi nhỏ thu hút, người làm công tác giáo dục bị cách dạy của Tô Tiếu Tiếu thu hút. Cái này nói nhỏ không nhỏ nói lớn cũng không lớn, chữ và tranh đều độc đáo, tờ rơi tuyên truyền này có thể nói là nam nữ già trẻ nhìn thấy
đều thích mê.
Còn có nhà xuất bản tìm tới bộ trưởng Khương nói hy vọng được xuất bản tờ rơi thành sách tiêu thụ toàn quốc,
đồng thời hy vọng đám trẻ có thể tiếp tục cập nhật, tiếp tục dùng cách thức tự sự văn hay chữ đẹp này, rồi đổi mới một tuần hoặc một tháng một lần trên báo chí, không nhất định phải là nhật ký sinh hoạt chân thực nhưng cũng có thể tạo thành một chuyện xưa hoàn toàn mới, tóm lại là dùng cách văn hay chữ đẹp này để kéo dài là
được.
Đây chính là “kiệt tác” dốc hết tâm huyết trong hai, ba năm của bộ trưởng Khương và đám trẻ, hiển nhiên ông ta cũng muốn bàn bạc với bọn trẻ và trưng cầu ý kiến của các em trước, sau khi bàn bạc điều kiện sơ bộ, trong lòng bộ trưởng Khương đã có tính toán, mang theo quà lái con xe Jeep nhỏ của ông ta, trong miệng ngâm nga giai điệu đích thân tới nhà Tô Tiếu Tiếu.
Vừa vặn vào kỳ nghỉ hè, giờ này đám trẻ đều đang nghỉ trưa mà Tô Tiếu Tiếu thì lại đang tranh thủ từng giây học thuộc lời trích dẫn, nhìn thấy bộ trưởng Khương đích thân ghé thăm cũng vô cùng ngạc nhiên: “Bộ trưởng Khương, sao anh lại đích thân tới? Là có chuyện gấp gì sao?”
Bộ trưởng Khương đặt đồ ăn vặt mang tới cho bọn trẻ xuống, xua tay: “Không phải không phải, đồng chí Tô, cô
đừng nôn nóng”
Tô Tiếu Tiếu rót nước cho ông ta, sau khi bộ trưởng Khương nhuận giọng bắt đầu thả con săn sắt bắt con cá rô:
“Là như vậy, đồng chí Tô Tiếu Tiếu, tin rằng cô cũng đã nhìn thấy tác phẩm của đám trẻ nhà các cô, có phải cảm
thấy vô cùng đáng ngạc nhiên không?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Quả thật không tồi, vẫn là bộ trưởng Khương dẫn dắt đúng cách.
Bộ trưởng Khương thích nhất là nói chuyện với cô, dịu dàng lễ độ tiến thối có chừng mực, nghe vào vô cùng
thoải mái: “Tôi cũng không thừa nước đục thả câu với cô, là thế này, có nhà xuất bản muốn xuất bản tờ rơi tuyên truyền để quảng cáo khắp các nơi trên cả nước, ngoài ra còn hy vọng đám trẻ có thể tiếp tục sáng tạo thêm tác phẩm để đăng trên báo. Tôi nói phải trưng cầu ý kiến của tụi nhỏ trước mới có thể trả lời.
1005 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận