Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 310: Tình cảm càng lúc càng tốt

Lý Ngọc Phụng giặt toàn bộ đệm chăn mà Tô Tiếu Tiếu đã dùng qua một lần, đang dùng sức vắt chăn, Cơm Nắm
nhỏ và Bánh Đậu nhỏ cũng đang giúp nhưng là giúp làm loạn, sức nhỏ lại không vắt được, chỉ là muốn nghịch nước mà thôi. Hàn Thành đi qua cầm một đầu chăn khác, nhẹ giọng bảo: “Mẹ, con bảo này, việc nặng như vậy đợi con về nhà rồi làm, mẹ nghỉ một lúc đi.
Lý Ngọc Phụng đáp: “Cái này tính là việc nặng gì? Mẹ ở thôn Tô Gia thường xuyên gánh hơn năm mươi cân đồ đi đường kia kìa” Cơm Nắm nhỏ “suỵt” dài một tiếng: “Cha, bà ngoại, em trai và em gái đang ngủ, mọi người nhỏ tiếng một chút” Hàn Thành bảo: “Bây giờ các em đầy tháng rồi, có thể thích ứng với tạp âm bên ngoài một chút, quá yên tĩnh
ngược lại sẽ không tốt, chúng ta đừng lớn tiếng ồn ào, cứ nói chuyện bằng âm lượng bình thường là được? Cơm Nắm nhỏ bán tín bán nghi, hỏi Lý Ngọc Phụng: “Bà ngoại, là như vậy sao ạ?”
Lý Ngọc Phụng đáp: “Là như vậy, nếu quá yên tĩnh đột nhiên có chút âm thanh xuất hiện sẽ càng dễ bị dọa sợ hơn, từ từ thích ứng với hoàn cảnh có chút tiếng ồn ngược lại sẽ không dễ bị sợ, quen rồi là ổn thôi” Lý Ngọc Phụng đã sớm muốn nói đừng quá ồn là được, nhưng trông thấy bộ dáng ngoan ngoãn nhỏ giọng châu
đầu ghé tai đó của hai anh trai ngoan này lại cảm thấy rất vui vẻ, dù sao ở đây ngoại trừ hai con gà trống Mì và
Cơm sáng sớm đúng giờ gáy ra, thì những lúc khác cũng không quá ồn ào, tạm thời cũng không xảy ra chuyện gì
kinh sợ cả.
Hàn Thành phơi chăn lên sào trúc, Lý Ngọc Phụng dẫn hai đứa trẻ đi dọn cơm, còn anh thì mang tài liệu về
phòng.
Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đang nằm trên giường ngủ khò khò, mỗi người đắp một cái chăn nhỏ trên bụng, bàn tay nhỏ giống như củ sen nắm thành hai nắm đấm giơ lên đỉnh đầu, mím cái miệng nhỏ mềm mại lại, vừa
nhìn đã biết là đang ngủ vô cùng ngon.
Tô Tiếu Tiếu đang nghiêm túc đọc sách giáo khoa cấp ba mà anh để dưới bệ cửa sổ, trong phòng mở quạt gió,
mái tóc rũ hai bên gò má bị cô nhẹ nhàng gạt ra sau tai, gió vừa thổi qua, cô lại nhẹ nhàng vén ra sau, có lẽ đọc
sách quá nhập tâm nên cũng không phát hiện ra anh đã đi vào, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, làn da trên gương mặt nõn nà đến ngay cả lông tơ mềm mại cũng nhìn ra được rõ ràng. Sau khi Tô Tiếu Tiếu sinh con xong cả người lại trở nên càng mềm mại hơn, khí chất cũng càng dịu dàng hơn, ở
cữ cũng không tệ nên sắc mặt cũng xem như đã hồi phục lại, trạng thái làn da cũng khôi phục rất tốt, bộ dáng trong trắng lộ ra hồng đó khiến người rất muốn cắn một cái.
Quạt quay đầu qua, hai sợi tóc mai đó của Tô Tiếu Tiếu lại từ sau tai chạy ra tới bên gò má của cô, Hàn Thành đi tới phía sau cô, nhẹ nhàng giúp cô gạt tóc ra sau tai, ngón tay lướt qua vành tai và sườn mặt cô mang đến cảm
giác hơi ngứa, Tô Tiếu Tiếu không cần quay đầu cũng biết là ai, vừa cười vừa nghiêng đầu tránh qua một bên:
“Ngứa.”
Hàn Thành cúi đầu hôn lên mặt cô một cái: “Cường độ ánh sáng dưới ánh mặt rất hại mắt, tránh một chút đi. Tô Tiếu Tiếu ôm eo anh cọ cọ: “Nhã Lệ và Ngọc Hoa vừa mới đi, chưa đọc được bao lâu.
Phúc đến thì lòng cũng sáng ra, Hàn Thành cúi đầu hôn lên môi cô, Tô Tiếu Tiếu nhắm mắt đáp lại, hôn sâu một
cái mới buông nhau ra.
Sau khi sinh con xong, tình cảm giữa hai vợ chồng càng trở nên càng sâu đậm hơn, có người kế thừa huyết
thống của đôi bên, cảm giác thật sự khác hẳn.
Hàn Thành ôm cô và cọ lên mái tóc cô, rồi cầm tài liệu vừa rồi đặt lên bàn đưa cho cô: “Phía bên bộ phận tuyên
truyền gửi cho anh một bản tài liệu kêu anh mang về cho em xem thử, anh chưa đồng ý chắc chắn, em còn đang
trong thời gian nghỉ thai sản, anh chỉ nói trong vòng một tuần không trả lời chính là không có thời gian làm, kêu họ nghĩ cách khác.
bọn
Tô Tiếu Tiếu nhận qua, nghiêm túc lật xem rồi mới đặt qua một bên: “Không sao, cái này không khó, em tìm thời
gian điều chỉnh một chút là được, thời hạn một tuần đủ rồi, bộ phận tuyên truyền rất tốt và rất khoan dung với
em, chuyện trong khả năng thì em có thể làm được.
Hàn Thành nắm tay cô: “Tóm lại đừng miễn cưỡng mình, ra ngoài ăn cơm thôi”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không miễn cưỡng mà.”
Hai bé cưng cũng xem như ngoan, Lý Ngọc Phụng lại quá biết làm, vì vậy cũng không có chuyện trong nhà có
thêm hai thành viên nữa sẽ xảy ra tình huống gà bay chó sủa, bận không ngóc đầu lên được, Tô Tiếu Tiếu chỉ lo lắng qua hai tháng nữa mẹ cô sẽ về thôn Tô Gia, cũng không biết cô sẽ bận thành bộ dáng gì nữa. Hai vợ chồng lại đi nhìn em bé rồi mới nắm tay nhau đi ra ngoài, thấy Lý Ngọc Phụng cũng quên phải bỏ tay ra,
Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ thấy nhưng không thể trách, cũng không cảm thấy hiếm lạ gì.
1034 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận