Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 631: Chiến tích

Tô Tiếu Tiếu ra đời vào năm chín mươi, cũng không có kinh nghiệm sống ở nông thôn, bên cạnh cũng không có
người nào phổ cập cho cô những tin tức này nên đối với mấy chuyện này không hiểu cho lắm, chỉ thấp thoáng
nhớ được một chút như vậy, dựa theo tiến độ lịch sử, vài năm sau chắc chắn sẽ chia ruộng đến các hộ gia đình. Lúc này thật ra Tô Vệ Dân chưa cần thiết phải đứng mũi chịu sào đề cập đến chuyện này. Nhưng nhìn từ sự việc lần này, nếu Tô Vệ Dân không quyết định thật nhanh triệu tập mọi người thu hoạch lúa
nổi.
nước sớm, nếu như cô và Hàn Thành không vừa vặn trở về và đưa “viện binh” tới vậy hậu quả thật không tưởng Tô Tiếu Tiếu không dự định kêu Tô Vệ Dân “dối trên không dối dưới” đi mạo hiểm, nhưng chuyện này có thể nhắc tới trước và “xin thư” của lãnh đạo huyện, về phần lãnh đạo huyện có quyết đoán này hay không, có phê
chuyển hay không và khi nào phê chuẩn thì kết quả đều giống nhau cả thôi, cũng chỉ là thực hiện muộn vài năm và thực hiện sớm vài năm, không tổn thất gì cả.
Nhưng kiến nghị cực có tính nhìn trước này của Tô Vệ Dân cần phải cho lãnh đạo nhìn thấy, cho dù lãnh đạo huyện không dám phê chuẩn thì đợi sau này người lãnh đạo cao nhất đó ban hành chính sách, cũng sẽ ghi nhớ có bí thư của thôn Tô Gia có suy nghĩ tiên phong cải cách trùng hợp với lãnh đạo cao đó, sau này nếu Tô Vệ Dân lại vào huyện đề đạt kiến nghị gì cũng có thể có tiếng nói, lãnh đạo chưa chắc sẽ không cân nhắc cẩn thận. Huống chi suy nghĩ này quả thật là do Tô Vệ Dân nhắc đến trước, ăn “cơm tập thể” có làm được hay không cũng chính là nửa âm không no, làm thế nào cũng không đói được, người vùi đầu cần mẫn làm việc thấy người lười tùy tiện làm cũng như thế, hiển nhiên cũng không có động lực gì cả, cho nên tính tích cực lao động của mọi người
đều không cao, càng có không ít người “ăn bớt ăn xén nguyên liệu, hình thức lao động như vậy làm sao sản
lượng có thể tăng lên cao được?
Đổi lại trước đây Tô Vệ Dân chắc chắn sẽ không có loại suy nghĩ này, nhưng hai năm này từ sau khi khôi phục kỳ thi đại học các nhà buôn càng ngày càng trắng trợn, người đeo băng tay đỏ trên phố lớn dần dần biến mất, phần tử trí thức liên tục được sửa lại án sai và từng tốp thanh niên trí thức về thành phố… đều đang chứng minh một chuyện, sau khi đổi người lãnh đạo đã khác hẳn, bầu không khí xã hội đã khác, mọi người đều có thể nhìn thấy hy vọng, chia đất đến các hộ gia đình sẽ không thiếu một lạng lương thực nộp thuế cho quốc gia, chỉ là làm nhiều có nhiều, không nuôi người lười, Tô Vệ Dân cảm thấy chưa chắc đã không thể.
“Con gái, con yên tâm, đợi gặt vội trồng vội qua đi, cha sẽ đi vào huyện đề xuất chuyện này, bên ngoài đã không
còn mưa gì nữa, cha đi xem tình hình bên ngoài thế nào”
Mấy đứa trẻ bị nhốt trong nhà mấy ngày cũng không ngồi được nữa, đều muốn theo ông ngoại đi ra ngoài.
Bão vừa dừng thật ra bên ngoài cũng không có nguy hiểm gì, huống chi mưa cũng ngừng rồi, Lý Ngọc Phụng
cũng không so đo với bọn họ mà chỉ kêu bọn trẻ đội mặc áo tơi vào. Hàn Thành và Tô Chấn Hoa cũng không ngồi yên được, mỗi người bế một đứa nhỏ cùng đi ra ngoài xem tình hình. Lý Ngọc Phụng nói: “Mẹ cũng đi ra vườn rau lớn xem tình hình thế nào, thuận tiện vặt ít rau về” Tô Tiếu Tiếu không muốn ra ngoài, ngược lại rất muốn đi vào huyện một chuyến xem vị chủ nhiệm Trần thề
thốt nói cô tư lợi cá nhân bây giờ nói thế nào, còn một chuyện nữa, đó là rốt cuộc ai là người nhàn rỗi đi báo cáo
cô.
Lúc này ở trong huyện, huyện trưởng và bí thư đang bắt tay chủ nhiệm Trần, bí thư vỗ vai ông ta nói: “Làm không tệ, một chuyến tới thôn Tô Gia điều tra này của ông đã thu hoạch xong lúa nước, còn biết điều động lính bộ đội tới giúp, những công xã khác bình quân cũng chỉ thu hoạch được bốn, năm mươi phần trăm, lúa nước vẫn chưa thu hoạch về tôi đã phái chuyên gia nông nghiệp đi xem qua rồi, chỉ cần trong hai ngày này thu hoạch
xong toàn bộ, có thể kịp phơi khô dưới ánh mặt trời thì cũng có thể thu hoạch về được không ít, một ít mọc mầm cũng không ảnh hưởng đến việc ăn, tổn thất đại khái cũng chỉ một hai phần.
Huyện trưởng thở dài: “Đợt bão này tới thật đột ngột, kết quả như vậy đã xem như may mắn trong bất hạnh rồi, cấp trên cũng sẽ không trách tội xuống, đây đều là nhờ công lao của ông kịp thời phát hiện ra vấn đề, quyết định thật nhanh xuống dưới điều tra, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, năm nay cũng miễn thêm một ít lương thực
nộp thuế, còn viết chiến tích của ông vào hồ sơ, ông ở vị trí này nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc chuyển lên
trên rồi”
1020 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận