Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 387: Dặn dò

Hàn Thành cúi người bế cậu bé lên: “Lát nữa cha dẫn con đi ăn cơm
Bé con lại ôm cổ cha văng nước miếng đầy mặt anh, Tô Tiếu Tiếu không nhịn được cười lau nước miếng hộ anh, cũng không biết cái tật cứ hở tí là quét nước miếng đầy mặt người ta của đứa nhỏ này học theo ai, nhưng cậu bé thường chỉ thơm cha và các anh, người khác ngược lại cậu bé rất ít thơm.
Nhân viên bán hàng cầm một đống vải bông trở về, tìm tiền lẻ trả lại rồi đưa chung cả vải bông cho Bánh Đậu nhỏ: “Tiền trả cho cháu là bảy đồng bảy hào, những miếng vải bông này không cần tiền, dì tặng cho cháu đó. Bánh Đậu nhỏ không dám đồng ý mà ngẩng đầu nhìn mẹ.
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay nhận: “Cảm ơn cô.
Lúc này Bánh Đậu nhỏ mới cong đôi mắt nói lời cảm ơn nhân viên bán hàng.
Trái tim của nhân viên bán hàng đã thật sự tan chảy mất rồi, làm sao lại có đứa trẻ ngoan như vậy cơ chứ.
Tô Tiếu Tiếu cúi người cất tiền thừa về cặp sách nhỏ của Bánh Đậu nhỏ, giúp cậu bé đóng ngăn bí mật lại: “Bánh Đậu nhỏ nhớ sau này không thể tùy tiện cho người khác nhìn thấy tiền, sau này về nhà sẽ tìm cho con một cái hộp nhỏ để đựng, con cất tiền ở nhà, cần dùng thì mới mang ra, trên người cầm một ít dự phòng là được? Bánh Đậu nhỏ gật đầu: “Con biết rồi thưa mẹ”
Cơm Nắm nhỏ dẫn cô gái nhỏ vui vẻ trở về, trong tay cầm hai cái cốc tráng men.
Tô Tiếu Tiếu hỏi với vẻ nghi ngờ: “Mua thứ này không cần phiếu sao?”
Cơm Nắm đáp: “Cần chứ ạ, hiếm khi em gái thích nên con cầm tiền đổi với người khác, sau này em ấy và Bánh Bao nhỏ mỗi người một cái, hoa mẫu đơn này của em gái, còn con gà trống này của Bánh Bao nhỏ”
Được rồi, không có chuyện gì mà đứa lớn nhà bọn họ không làm được.
Mua xong đồ cũng đến giờ cơm, cả gia đình chạy thẳng tới tiệm cơm quốc doanh.
Bánh Bao nhỏ cuối cùng cũng ăn no rồi, cậu bé và Bánh Trôi nhỏ ăn chung một bát hoành thánh nhỏ nhưng hơn nửa vào bụng cậu bé, lúc này mới xoa bụng nói với cha no rồi.
Hàn Thành thầm nghĩ nuôi Bánh Bao nhỏ có xác suất lớn còn phí lương thực hơn cả nuôi Cơm Nắm.
Sau khi ăn cơm no lại đi chạy không ngừng tới chợ đen mua thịt.
Lần này người buôn bán ở chợ đen rõ ràng đã nhiều hơn lần trước rất nhiều, không chỉ bán thịt mà các loại sản phẩm cũng đã nhiều hơn, quả thật chính là một khu chợ bán sỉ hàng hóa cỡ nhỏ, người to gan càng ngày càng nhiều, tất cả những thứ này đều đoán trước trạng thái mở thị trường kinh tế đang đếm ngược.
Vì phải về ở non nửa tháng, trẻ con choai choai có thể ăn trong nhà quá đông, thời tiết này mấy thứ như thịt cũng không sợ để hỏng nên hai vợ chồng tính toán, mua nửa số thịt cừu và một phần tư thịt heo, thái thành khoảng bốn phần, dự định đến khi đó cùng đưa cho ngoại công và ngoại bà của Cơm Nắm luôn.
Bánh Đậu nhỏ còn mua cho em gái một sợi dây buộc tóc, là mua của một bà cụ tự mình bện ra, cậu bé cảm thấy rất đẹp nên mua tặng em gái.
Rốt cuộc vẫn là anh trai nhỏ thương Bánh Bao nhỏ nhất, cậu bé còn mua một hộp kẹo râu rồng nhưng lại giấu trong cặp sách nhỏ, hôm nay không định cho Bánh Bao nhỏ ăn kẹo.
Cơm Nắm không nhiều không ít, chỉ mua một đồng tiền pháo hoa và pháo dây, ngoài ra mua một ít đồ ăn vặt cho Đại Bảo, Tiểu Bảo và Bé Út.
Sau khi công cuộc mua sắm hoàn tất, cả gia đình đều vô cùng mệt mỏi, lại phải bắt đầu lên đường, trên xe đầy
ắp đã không còn không gian nhét đồ nữa.
Tô Tiếu Tiếu xoa cổ đau nhức, bảo: “Hàn Thành, anh xem lần này về có cơ hội đi thi bằng lái xe không, một mình anh lái đường dài như vậy quá mệt”
Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu là một tài xế lâu năm lái xe hơn mười năm lận nhưng ở nơi này lại không tìm được cái cớ để lái xe, thời buổi này tài xế vốn ít, tài xế nam không đến mấy người càng đừng nhắc đến tài xế nữ, cô phải tìm
cái cớ hợp lý mới được.
Ngược lại Hàn Thành không ngờ cô có suy nghĩ này, lại lo lắng một thiếu nữ yếu đuối như cô không lái được xe, mới lắc đầu: “Không sao, một năm cũng không chạy bao nhiêu lần.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Trước đây em đã lén lái thử xe kéo của đội sản xuất, cũng lái xe của mấy bạn học, ngược lại cũng có tí cơ bản, sau khi em thi bằng có thể luân phiên lái xe với anh, còn nữa, sau này nếu như anh không rảnh, em lái xe đưa các con ra vào cũng tiện.
Hàn Thành không ngờ lá gan của cô lại to như vậy, anh thật sự không tưởng tượng ra được cảnh tượng người vợ yếu đuối lại lén lái xe kéo, nhưng nếu cô đã muốn thử vậy Hàn Thành cũng ủng hộ thôi: “Xe để ở thôn Tô Gia, đợi anh về dạy em sau.
1000 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận