Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 571: Cảm ơn

Làm sao có khả năng còn bằng lòng cùng chịu khổ với một công nhân tầng lớp thấp còn chưa học xong cấp ba
như anh ta? Bản thân anh ta cũng không nỡ kéo cô ta chịu khổ cùng mình, nghĩ lại thì anh ta có thể hiểu được cũng có thể buông. Loại chuyện này người ngoài cũng không giúp được, nhưng chỉ cần mình nghĩ hiểu là được rồi, cho nên bây giờ công việc đối với anh ta cũng không phải chuyện quan trọng nhất, cố gắng học tập thi đỗ đại học thay đổi vận mệnh của mình mới đúng.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi: “Như vậy đi, tôi vừa mới tham gia thi đại học xong, còn giữ một vài tài liệu thi đại học
có khả năng sẽ hữu ích với cậu, kỳ thi đại học năm sau sắp tới gần rồi, cậu không có thời gian để ủ dột nữa đâu, phải nhanh chóng xốc lại tinh thần chuẩn bị thi Ngô Đồng nhắm mắt, không ngừng gật đầu: “Cảm ơn, rất cảm ơn, tôi thật sự cảm ơn mọi người.
Ý của Ngô Đồng là hy vọng có thể cho anh ta thời gian một tuần để bồi dưỡng cơ thể và thu dọn đồ đạc, đợi cơ
thể khôi phục sẽ lập tức chuyển đi ngay.
Đây đã là một kết quả xử lý vô cùng đáng hài lòng rồi, nhà Trụ Tử cũng không thiếu một tuần này.
Tô Tiếu Tiếu về nhà tìm sách giáo khoa, tài liệu ôn tập và sổ ghi chép các thứ đã mang tới từ thị trấn Thanh Phong ra trước, rồi kêu hai đứa lớn đưa cho Ngô Đồng.
Cơm Nắm nhìn hai thùng sách to đầy ắp, vô cùng không nỡ: “Mẹ ơi, mẹ không lo anh ta dùng xong sẽ không trả
lại mẹ sao?”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Trả hay không cũng không sao, những thứ này cũng chỉ hữu dụng trong một hai năm này,
đợi khi các con thi đại học cũng không biết tài liệu đã cải biên thành cái dạng gì nữa, không thể dùng đến được,
để lại cũng chỉ có giá trị kỷ niệm mà thôi. Nếu có thể giúp một thanh niên sa chân thi đỗ đại học lại càng có thể phát huy giá trị lớn nhất của nó.
Hai đứa trẻ đưa đồ tới nhà Ngô Đồng với vẻ không tình nguyện.
Cơm Nắm cầm sổ ghi chép của mẹ chậm chạp không muốn giao cho Ngô Đồng, Trụ Tử cũng như thế, Tô Tiếu
Tiếu là giáo viên vỡ lòng của cậu bé và Cơm Nắm, cô vẫn luôn tận tình chỉ dạy mới có bọn trẻ ngày hôm nay. Cơm Nắm nói: “Anh trai, mẹ em là thủ khoa đầu vào đại học toàn thành phố, bây giờ mấy thứ này đối với mẹ mà
nói đã vô dụng rồi nhưng rất có giá trị kỷ niệm, tuy rằng mẹ nói giúp anh thi đỗ đại học mới là giá trị lớn nhất của nó nhưng bọn em vẫn hy vọng khi anh dùng xong có thể trả lại cho bọn em.
Vẻ mặt của Ngô Đồng chấn động: “Thủ khoa đầu vào đại học toàn thành phố? Vậy bây giờ cô ấy là sinh viên đại
học thủ đô sao?”
Cơm Nắm gật đầu: “Bằng không tại sao bọn em lại mua nhà ở đây chứ, tương lai bọn em cũng muốn thi đại học thủ đô, cho nên anh trai, anh cũng phải cố gắng, không thể phụ đồ tốt của mẹ em.
י
Ngô Đồng nhận hai thùng giấy coi chúng như trân bảo, gật mạnh đầu: “Các em yên tâm, anh nhất định sẽ giữ gìn
cẩn thận, đợi thi đại học xong nhất định sẽ trả về cho chủ cũ.
Trụ Tử cổ vũ anh ta: “Anh trai, anh nhất định làm được mà, cố lên!”
Rời khỏi nhà Ngô Đồng, Cơm Nắm không biết tìm được từ đâu một nhánh cây ngậm trong miệng, hai tay nhét
túi quần, đi ngược lại nói với Trụ Tử: “Trụ Tử, thật sự từ nhỏ em đã cảm thấy mẹ em là một tiên nữ, lúc nhỏ khi còn chưa hiểu chuyện đã cảm thấy như vậy rồi, bây giờ lớn lên càng có cảm giác như vậy hơn. Em thật sự chưa từng thấy người nào tốt hơn mẹ, trừ phi đối phương là hạng người xấu vô cùng hung ác, còn lại bất kể đối
phương là người tốt nào, mẹ có thể giúp đỡ một phen thì sẽ giúp, em thậm chí chưa từng thấy mẹ nổi nóng. Anh nói xem, rốt cuộc cha em giẫm phải vận may gì mới lấy được một người vợ thông minh như mẹ ruột em rồi sinh ra em và Bánh Đậu nhỏ thông minh, lại tiếp tục giẫm phải vận may gì mới lấy được một người vợ hoàn mỹ
như mẹ em, sinh ra Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ vừa xinh xắn vừa thông minh, thật đó, có đôi khi em ngưỡng mộ cha mình lắm”
Trụ Tử bật cười: “Người em nên ngưỡng mộ là anh này, cuộc đời anh vốn thê thảm là vì gặp được gia đình các em mới có thể thay đổi, anh cảm thấy mình mới là một người hạnh phúc nhất.
Cơm Nắm lắc đầu không đồng ý: “Thật ra cho dù anh không gặp được bọn em thì đợi vài năm nữa sau khi dì Nhã
Lệ và chú Trương được sửa lại án sai, anh vẫn sẽ trải qua cuộc sống như hiện tại, anh vẫn là một đứa trẻ hạnh phúc mà” Trụ Tử đáp: “Cũng không giống đâu, anh chắc hẳn sau khi bị bắt nạt thê thảm sẽ biến thành một tiêu nhân có tính cách u ám, sớm đã lệch lạc thành cái dạng gì rồi, chính là loại mà ông nội và cha mẹ thấy anh cũng không cần đó, nói thật đấy Cơm Nắm, nếu không phải một thiên tài học hành như em vẫn luôn ở phía trước buộc một
ս
củ cà rốt, khiến anh nhất định phải liều hết sức mình đuổi theo thì có khả năng việc học của anh cũng không tốt
được như vậy?
990 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận