Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 560: Gặp lại

Cậu ta liếc mắt nhìn ra được hình trang trí trong tiệm đều là bút tích của mấy đứa trẻ trong nhà Tô Tiếu Tiếu.
Loại chấn động tới từ thị giác này khiến cậu ta không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung, đã biết hơn nữa cũng từng thấy qua tranh của bọn trẻ nhưng lại không ngờ hiệu quả sau khi phóng to sẽ chân thật đến thế, cậu
ta nghĩ sau này cho dù tiệm này không làm nữa thì cậu ta nhất định vẫn sẽ giữ những bức tranh tường này lại, nhà còn thì bọn chúng còn.
Trong nhà đã chật kín người hẹn trước, bảng “hôm nay hết hàng” gần như vẫn luôn treo ở đó, bên ngoài cửa lạnh như vậy vẫn có không ít người đang xếp hàng đợi vào trong ăn cơm như trước. Tuy rằng chỉ có ba người xử
lý nhưng toàn bộ quá trình đều đâu ra đấy, cho dù không có sự giúp đỡ của cậu ta cũng vẫn có thể xử lý thành
thạo.
“Anh Bình An!” Đám trẻ vừa vào cửa đã gọi người.
Trần Bình An nhìn đám trẻ hình như lại cao hơn một chút này vừa cười vừa gật đầu: “Các em đều tan học hết rồi,
hôm nay muốn ăn gì?”
Bánh Bao nhỏ đáp: “Em thích ăn toàn bộ món ăn ở nhà bọn em!”
Cơm Nắm cũng nói: “Trong tiệm có gì thì ăn cái đó đi ạ, không sao”
“Hôm nay Bình An tới à?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Trần Bình An gật đầu: “Thấy buổi chiều và sáng ngày mai đều không có tiết nên cháu qua đây xem thử”
Mộc Tiểu Thảo đi cuối cùng, đợi Tô Tiếu Tiếu vào rồi cô ta mới vào trong theo, sau đó đối diện tầm mắt với Trần
Bình An, đôi mắt vốn to tròn như sắp rớt xuống của cô ta sau khi nhìn thấy Trần Bình An lại càng trợn to hơn:
“Là anh?”
Trần Bình An nhận nửa ngày cũng không nhận ra được Mộc Tiểu Thảo là ai: “Cô là?”
Mộc Tiểu Thảo học theo giọng điệu nói chuyện trước đó của cậu ta, gương mặt chính trực nghiêm nghị: “Tên
trộm to gan, giữa ban ngày ban mặt thiên hạ thái bình vậy mà anh lại…”
“Dừng!” Trần Bình An đỏ mặt.
י
Vẻ ngoài của Mộc Tiểu Thảo thay đổi quá nhiều, nếu không phải cô ta nói ra đoạn cậu ta từng đọc trong tiểu
thuyết võ hiệp lúc trước, dưới tình huống khẩn cấp buột miệng nói ra thì cậu ta hoàn toàn không nhớ đến đã từng gặp cô ta ở đâu.
Mộc Tiểu Thảo ngậm miệng chớp đôi mắt to đen láy nhìn Trần Bình An với vẻ mặt mong chờ.
Trần Bình An nhớ ra tên cô ta, đáp với vẻ bất đắc dĩ: “Bạn học Mộc Tiểu Thảo. Họ và tên của cô ta cộng lại quá
đặc biệt khiến cậu ta không nhớ ra được cũng khó.
Lúc này Mộc Tiểu Thảo mới gật đầu như gà con mổ thóc: “Ừm ừm ừm, đại ân nhân, là em này, Mộc Tiểu Thảo!”
Tô Tiếu Tiếu quay đầu qua với vẻ ngạc nhiên: “Các em quen nhau sao?”
Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau đồng thời vang lên.
Mộc Tiểu Thảo: “Quen ạ!”
Trần Bình An: “Có duyên gặp một lần”
Tô Tiếu Tiếu nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cong đôi mắt cười một cái: “Vậy thật trùng hợp, Tiểu Thảo là
bạn học cùng lớp của dì, Bình An, cháu đi kêu chú lão Dương làm một bát mì chay không có thức ăn mặn cho cô
ấy, nhớ không được dính một chút đồ ăn mặn nào vào đấy nhé.
Trần Bình An gật đầu: “Cháu biết rồi.
Ánh mắt của Mộc Tiểu Thảo vẫn luôn nhìn theo Trần Bình An, Tô Tiếu Tiếu huých tay cô ta: “Đồng chí Bình An
cũng tuấn tú đúng không?”
Mộc Tiểu Thảo đang thất thần không nghe ra được lời trêu chọc của Tô Tiếu Tiếu mà gật đầu: “Rất trắng trẻo,
hóa ra tên anh ấy là Bình An, tên rất hay.
Trên thảo nguyên phần lớn đàn ông đều rất thô kệch, cho dù vẫn xem như sạch sẽ lịch sự nhưng cũng không
có khả năng trắng được như Trần Bình An. Bạn học nam trong lớp cũng không ít nhưng cũng chưa thấy ai trắng như vậy. Nói thế nào nhỉ, chính là loại trắng đủ để phá vỡ thẩm mỹ của cô ta về đàn ông. Ngay cả một đồng chí
nữ như cô ta thoạt nhìn còn thô ráp hơn Trần Bình An rất nhiều, rốt cuộc là như anh Hàn mới gọi là tuấn tú hay là như Trần Bình An mới gọi là tuấn tú, ôi, chẳng biết nữa.
Tô Tiếu Tiếu kéo cô ta đi tới ngồi chung bàn với đám trẻ: “Em ngồi đây trước đi, lát nữa mới có cơm ăn Lúc này Mộc Tiểu Thảo mới có thời gian thưởng thức tranh tường của đám trẻ, trừ cảm giác chấn động ra cô ta
cũng không tìm được tính từ thứ hai. Lúc này lại có một đám mây trắng giống y như trên tranh tường xông tới? Mộc Tiểu Thảo nhìn tranh tường rồi lại nhìn vật thật, hỏi với vẻ khó tin: “Đám mây trắng này là chó sao?”
“Nó là chó ạ, chị Tiểu Thảo, nó tên là Kẹo Bông Gòn không tên là mây trắng đâu ạ? Bánh Trôi nhỏ xoa đầu Kẹo Bông Gòn, Kẹo Bông Gòn ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay của cô bé khiến Bánh Trôi nhỏ vui vẻ híp mắt lại cười, còn hiện ra cái lúm đồng tiền giống như Tô Tiếu Tiếu.
996 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận