Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 136. Ngoan ngoãn

Chương 136: Ngoan ngoãn
Ngược lại Lý Mộc này cũng là người thành thật, nghe anh ta nói chuyện cũng biết là người từng đọc sách, Tô Tiếu Tiếu thầm nghĩ chỉ là không biết tại sao lại lấy phải người như Trình Lệ Phương, nhưng mong là có thể thật sự quản tốt được vợ và con, sau này sẽ không kéo chân anh ta.
“Góp ý và giám sát thì không dám làm, chỉ cần người vợ xuất thân cao quý đó của nhà anh đừng nhàn rỗi không có việc gì lại tới trước mặt tôi tìm cảm giác ưu việt, cũng đừng nhìn chằm chằm vào nhà tôi xem mua mấy lạng thịt rồi đi báo cáo chúng tôi có tác phong sa đọa, cơ thể của đám trẻ nhà chúng tôi yếu đã báo cáo với tổ chức, tôi là gái quê cũng không sao nhưng cũng không cần cô ta cứ mở mồm là nhắc nhở, tóm lại nếu như cô ta còn phạm lỗi nữa, tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu, ôi, nói ra cũng dài dòng, hay là đoàn trưởng Lý vào nhà uống chén trà trước rồi nói sau?” Tô Tiếu Tiếu bảo.
Mặt của Lý Mộc càng đỏ hơn, vội vàng xua tay: “Không không, cô yên tâm, nếu như cô ấy dám phạm lỗi, cô cứ việc tới nói với tôi, tôi sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho cô ấy, Trụ Tử đang đi học sao? Tôi cũng muốn thay con trai xin lỗi cậu bé.”
Cơm Nắm vẫn luôn nghiêng đầu nghe bọn họ nói chuyện, rất ngoan ngoãn không chen lời vào, nhưng bây giờ lại không nhịn được nữa mà nói: “Mắt của chú này có hơi không tốt một chút, Trụ Tử đã đứng đây từ sáng rồi chứ ơi!”
Cơm Nắm nhỏ này cũng thiệt tình, Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Trụ Tử qua đây, gọi chú Lý.”
Bây giờ Trụ Tử không còn sợ người lạ như vậy nữa, mà hào phóng bước tới gọi một tiếng lễ phép: “Chú Lý.”
Lúc này Lý Mộc mới nghiêm túc nhìn Trụ Tử thật cẩn thận, ngạc nhiên nói: “Cháu là con trai Trương Trụ của Trương Quốc Đống.”
Trụ Tử gật đầu: “Vâng ạ.”
“Sao lại giống như vậy, khụ khụ khụ…” Lý Mộc kịp thời phanh gấp: “Chú xin lỗi Trụ Tử, chú không quản tốt con trai mình để cháu phải chịu oan ức rồi, cháu yên tâm, sau này nhất định sẽ không còn nữa đâu.”
Trụ Tử gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn chú.”
Lý Mộc xoa đầu Trụ Tử với vẻ trìu mến, đứa trẻ này ngoan biết bao.
Cũng gần đến giờ cơm trưa rồi, sau khi hỏi thăm vài câu, Lý Mộc cũng không ở lại thêm nữa, trên đường về nhà anh ta vẫn luôn nghĩ, Trụ Tử lớn lên thật quá giống người đó, nhưng Trương Quốc Đống đã đi nhiều năm như vậy rồi, anh ta cũng không còn nhớ rõ bộ dạng của Trương Quốc Đống thế nào, có lẽ là giống Trương Quốc Đống thì sao, cũng có khả năng anh ta nhớ lầm.
Gió êm sóng lặng được vài ngày, cuối cùng trước khi Trung Thu đến Tô Tiếu Tiếu cũng đã chuẩn bị tiết học và vạch kế hoạch dạy học xong.
Trụ Tử nhỏ vốn chính là một đứa trẻ rất thông minh, lại thêm tính cách yên tĩnh và cần mẫn chịu học, có sự gia nhập của cậu bé lại mang tới tính tích cực học hành cho Cơm Nắm nhỏ. Trước đây Cơm Nắm nhỏ học một lúc cảm thấy khá ổn rồi sẽ đi đào giun cho Cháo Bột Mì Cơm ăn hoặc là chọc Bánh Đậu nhỏ, tóm lại sẽ không để bản thân học mãi một cách nhàm chán, nhưng bây giờ thì không, Trụ Tử học bao lâu thì cậu bé sẽ học bấy lâu.
Nếu không phải Tô Tiếu Tiếu cứng rắn quy định thời gian học của bọn trẻ khoảng một tiết phải đứng dậy hoạt động thì có khả năng nửa ngày bọn trẻ cũng không nhúc nhích.
Nhưng Cơm Nắm nhỏ thật sự là một cái lò đốt kiến thức, ngoại trừ bài học cần phải viết từng nét chữ một, không có cách nào lười biếng này khiến cậu bé cần tốn thời gian học tương tự với Trụ Tử ra, thì những thời gian học chung khác, cường độ học của cậu bé có thể đạt đến gấp hơn hai lần Trụ Tử nhỏ.
Ví dụ như câu hỏi toán học cộng trừ nhân chia, Trụ Tử nhỏ làm hai mươi câu hỏi cần đến mười phút thì Cơm Nắm chỉ cần dùng năm phút đã làm xong. Học thuộc thơ Đường cũng vậy, ví dụ Trụ Tử nhỏ tốn mười phút học thuộc là đã rất nhanh rồi, nhưng Cơm Nắm nhỏ có khả năng chỉ đọc hơn hai lần đã thuộc rồi. Lực ghi nhớ của cậu bé thật sự thuộc loại siêu quần đó, khả năng lý giải và năng lực logic của cậu bé cũng mạnh, chỉ cần ngồi yên thì học gì cũng siêu nhanh.
Cũng may tố chất tâm lý của Trụ Tử nhỏ cũng không tồi, thành tích học tập của cậu bé ở trên lớp cũng xem như rất tốt, cậu bé thừa nhận Cơm Nắm thông minh hơn mình hơn nữa còn chấp nhận sự thật này, bằng không cũng không biết sẽ bị đả kích thành cái dạng gì nữa.
Tô Tiếu Tiếu thật sự cảm thấy nếu như cô vẫn luôn dạy Cơm Nắm như vậy, đợi vài năm sau khôi phục kỳ thi đại học, Cơm Nắm và cô cùng thi đỗ đại học cũng không phải chuyện không có khả năng. Nhưng cô cũng không muốn như vậy, trẻ con vẫn nên có một tuổi thơ vui vẻ, chắc hẳn là nên kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, chia sẻ việc học đồng thời cũng chia sẻ cả thời khắc thơ ấu vui vẻ với các bạn nhỏ của cậu bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận