Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 317: Tiểu Bảo phưu lưu ký 7

Tô Chấn Trung lại nói với Lương Hồng Mai: “Anh đi nhanh rồi về, trong nhà không phải còn mấy quả trứng gà
sao? Buổi trưa luộc ăn đi, anh xem còn có thể mua được thịt không?”
Lương Hồng Mai gật đầu: “Được, mọi người đi nhanh về nhanh
Hôm nay hai vợ chồng làm ca đêm nên ngược lại ban ngày đều rảnh rỗi, buổi chiều ngủ bù cũng được. Tô Chấn Hoa vào phòng nhìn Trương Xuân Anh, thấy cô ta ngồi bên giường cắn hạt dưa một cách rất bình tĩnh,
cũng thuận tiện nắm một vốc: “Bụng còn đau không? Em không cần lo lắng, sau này tiểu tứ thối đó chắc hẳn
không dám nữa đâu”
Trương
Xuân Anh lắc đầu: “Không đau nữa rồi, em phải dọa Tiểu Bảo mới được, không dọa thì tiểu tử thối đó không biết sợ đâu.
Tô Chấn Hoa lắc đầu đáp: “Em có cảm thấy tiểu tử thối đó càng ngày càng thông minh, gan cũng càng ngày càng
lớn hơn không?”
Đặc biệt là sau khi đến bảy tuổi, có đôi khi Tiểu Bảo nói chuyện và làm việc giống như một người lớn nhỏ, thường nói một vài thứ mà bọn họ cũng nghe không hiểu, đừng thấy vừa rồi cậu bé không hề quy củ nhưng người ta nên lớn tiếng khóc thì sẽ gân cổ lên khóc, thật ra anh ta hoàn toàn không ra tay nặng nên không đau, nhưng Tiểu Bảo lại khóc đến mức anh ta cũng không thể xuống tay được nữa, lúc nên nói chêm vào chọc cười, người ta cũng không hề yếu kém chút nào, nhắm chuẩn lúc anh ta không đánh nữa là cậu bé lại bắt đầu đùa giỡn giống như không có việc gì, tiểu tử thối này trưởng thành rồi nói không chừng chính là một người tinh anh. Trương Xuân Anh phun hạt dưa: “Tiểu Bảo thông minh hơn em, nếu như chúng ta không quản lý nó thì nó chắc hẳn vẫn sẽ về nhà lén lấy dấu của ông nội đóng lên thư giới thiệu của mình, sau đó lại đi mua vé xe lửa đi tìm cô. Hai tiểu tử thối này bị bắt cũng không lừa người, mà giải thích rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện ra, Tiểu
Bảo thật sự có dự định về nhà tìm thư giới thiệu rồi lại đi tiếp.
Bản thân Trương Xuân Anh chưa từng đi xa, nơi xa nhất mà cô ta đi chính là tới huyện, lo lắng vẫn hoàn lo lắng
nhưng cảm thấy Tiểu Bảo lợi hại cũng là thật, cô ta cũng cảm thấy nếu như bọn họ không quản, nói không chừng Tiểu Bảo thật sự có thể dẫn Đại Bảo đi đến nhà cô mình.
Tô Chấn Hoa vẫn cảm thấy sợ hãi, lắc đầu nói: “Sau này anh phải cột thằng nhóc thối này bên hông mới được, lỡ
như để người xấu bắt đi thì biết phải làm sao?”
Trương Xuân Anh đáp: “Thật ra Tiểu Bảo thông minh như vậy, người bình thường cũng không bắt được nó đâu,
vừa rồi nó cũng nói nếu không nhìn thấy người đeo băng tay đỏ hoặc là chúng ta thì sẽ kéo Đại Bảo chạy vào
đồn cảnh sát, tiểu tử thối này cũng lanh lợi đấy chứ. Tô Chấn Hoa vẫn lắc đầu: “Vậy cũng không được.
Trương Xuân Anh: “Bản thân nó nghĩ hiểu rồi cũng sẽ không đi nữa, bất cứ lý do gì đều không bằng không thể
làm ồn đến cô nó nghỉ ngơi, còn nữa, anh nhốt được nó sao? Nó thật sự nghịch lên rồi, đến lúc đi tới trường học cũng có thể lén trốn học, lỡ như anh chọc nó xù lông nó thật sự chống đối lại anh, vậy anh làm gì được nó sao?” Mức độ Tiểu Bảo thích cô khiến Trương Xuân Anh cũng cảm thấy ghen tỵ, nhưng cô út đối xử với Tiểu Bảo thật sự tốt, Trương Xuân Anh biết mình và Tô Chấn Hoa không tính là thông minh, bây giờ Tiểu Bảo thông minh được
như vậy cũng là vì cô út thông minh, từ nhỏ đã dẫn theo bên người dạy dỗ thật tốt, điểm này cô ta vẫn rất hiểu. Tô Chấn Hoa sắp buồn bực chết mất: “Tiểu tử thối mới bảy tuổi mà anh đã không quản nổi rồi?” Trương Xuân Anh cảm thấy không sao cả, từ nhỏ cô ta đã không quản con trai cho lắm, dù sao cậu bé thấy thế
nào vui thì làm như thế, Tiểu Bảo ngoại trừ chuyện này ra cũng chưa từng làm qua chuyện khác thường nào, có
mẹ chồng coi chừng cậu bé kiểu gì cũng sẽ không lớn lên lệch lạc được.
Trương Xuân Anh: “Quản được thôi, trước đây không phải ở chung với nó rất tốt hay sao? Anh coi nó như bạn,
chuyện gì nó cũng bằng lòng nói với anh, hay là chúng ta nghĩ cách lấy tiền mừng tuổi của nó trước đi? Không
có tiền thì nó không dám ra ngoài đâu.
Tô Chấn Hoa nhấn vào đầu vợ: “Em đừng nhớ thương tiền mừng tuổi của nó nữa, nhớ đồ của nó mới chọc tức nó
đấy”
Rồi anh ta xoa bụng vợ: “Tiểu tử thối này thật khó giải quyết, mặc kệ nó đi, anh chỉ mong em sinh cho anh một
cô con gái ngoan thôi”
Trương Xuân Anh cũng xoa bụng mình, bảo: “Em cũng muốn sinh một đứa con gái. Đến khi đó nói không chừng
cả nhà đều sẽ thương yêu.
“Em còn tháng nữa là sinh rồi, lỡ như mẹ không về thì phải làm sao?” Trương Xuân Anh lại hỏi. Tô Chấn Hoa lắc đầu: “Không đâu, trong lòng mẹ tự biết mà.
:[Cảm ơn annhien20050207 đã đẩy thêm 30 kim phiếu cho truyện ^^]
1044 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận