Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 358: Hoàn toàn hiểu được

Trụ Tử giúp bọn họ xách rác lên: “Năm nay bọn tớ đều không mua quần áo mới, mẹ tớ nói hiếm khi gặp được thứ không cần phiếu nên đều mua cho các cậu, mua hơi rộng một chút để lại năm sau đón tết mặc vẫn được, trở về nói sau đi, tớ cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ ăn cháo bột xong mới qua đây. Cha mẹ tớ mang vịt nướng và chân giò kho nước tương về đó, cha tớ có chuyện về bộ đội rồi, mẹ tớ và dì Tô phải bắt đầu nấu cơm tối. Bây giờ một mình Bánh Đậu nhỏ đang ở nhà chăm em
Mỗi lần Tô Tiếu Tiếu mua đồ về nhà cho đám trẻ đều sẽ không bỏ quên Trụ Tử nhỏ, lần trước mua giày cũng mua cho cả Trụ Tử nhỏ luôn, cho nên Trụ Tử nhỏ vừa về đến nhà đã nhận được lì xì và quà năm mới mà dì Tô cho.
Trước đây dì Tô thường nói về đến bên cạnh cha mẹ chỉ là thêm vài người thương cậu bé mà thôi, tất cả đều không thay đổi, nói thật, khi đó trong lòng Trụ Tử cũng không tự tin, nhưng trải qua khoảng thời gian này ở chung với cha mẹ, sau khi đến thủ đô gặp được ông nội, Trụ Tử nhỏ mới hoàn toàn hiểu ra ý nghĩa của câu nói
này.
Cha mẹ và ông nội đều coi cậu bé như châu như ngọc, quan hệ huyết thống có đôi khi thật sự rất kỳ diệu, ngay lần đầu nhìn thấy ông nội cậu bé đã cảm thấy vô cùng thân thiết rồi. Ông nội rưng rưng nước mắt ôm cậu bé với đôi bàn tay run rẩy, kích động đến mức ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng. Một khắc đó Trụ Tử nhỏ thật sự cảm thấy thế giới này không thiếu nợ gì cậu bé hết, thậm chí ông trời còn hơi tốt với cậu bé quá.
Thật ra Trụ Tử nhỏ vẫn luôn cảm thấy toàn bộ khổ sở của mình dường như đã không còn tồn tại kể từ một khắc cậu bé đeo giỏ ốc đá bước chân vào nhà dì Tô, cuộc đời của cậu bé cũng được cứu vớt từ một khắc đó, bây giờ cậu bé có nhiều người nhà tốt như vậy là một chuyện thật tốt.
Cơm Nắm nhỏ nhớ đến vị vịt nướng mà chép miệng: “Vịt nướng thật sự rất ngon, chú Trương có mang kinh bát kiện về không?”
Trụ Tử nhỏ gật đầu: “Có, ông nội bảo mang rất nhiều thứ về.
Trụ Tử nhỏ không dám nói thật ra ông nội vẫn luôn mắng chú Hàn ra, nói chú Hàn là đồ hồ đồ, lén giấu cháu trai của ông cụ lâu như vậy, rõ ràng tới thủ đô thăm ông cụ nhưng lại không tiết lộ một tiếng nào, vịt nướng và chân giò kho nước tương đều không cho chú Hàn ăn…
Cơm Nắm ném túi rác vào trong đống rác rồi chạy lên: “Vậy chúng ta mau về nhà đi! Cá Nhỏ mau theo kịp!” Cậu bé hô về phía sau một câu.
Cá Nhỏ còn đang ăn khoai tây nướng nói chuyện với các bạn học, nghe thấy Cơm Nắm nhỏ gọi mình cũng nhanh chóng vứt bỏ các bạn học mà đuổi theo.
Năm đứa trẻ độ tuổi gần ngang nhau, ngay cả dáng người chiều cao cũng tương tự, người ngoài liếc mắt nhìn qua còn cho rằng đám trẻ sinh năm đang dùng tốc độ trăm mét một giây chạy vào trong nhà, khỏi phải nói gió lướt qua mạnh bao nhiêu.
Tô Tiếu Tiếu và Nhã Lệ đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, Bánh Đậu nhỏ ở trong phòng với long bào thai.
Cậu bé cầm hình ghép mà cha làm cho mình dạy long bào thai: “Em trai, nhìn thấy cái này không? Cái này gọi hình tam giác, hai hình tam giác này ghép lại với nhau chính là hình thang…”
Bánh Trôi nhỏ mở to đôi mắt to long lanh ngoan ngoãn nghe anh trai giải thích, thấy Bánh Đậu nhỏ giảng đến mặt mày hớn hở, cô bé cũng cười cong cả mắt lại với anh, mà Bánh Bao nhỏ thì lại duỗi bàn tay thịt tới “roẹt” một cái muốn giành hình ghép của Bánh Đậu nhỏ, còn không khống chế được lực ở bàn tay thịt nên bất cẩn làm
rách.
Bánh Đậu nhỏ suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ ba bốn tuổi, khoảng thời gian ở nhà Châu Thúy Hoa đó còn chưa nhớ chuyện cho lắm, sau khi nhớ chuyện thì cha mẹ và các anh đều vô cùng thương cậu bé, loại chuyện bị người xé nát đồ này vẫn là lần đầu tiên xảy ra, Bánh Đậu nhỏ nhìn hình ghép xinh đẹp mà sau khi cha tan làm vất vả làm cho cậu bé bị em trai xé nát, càng nhìn càng tủi thân, càng nhìn lại càng buồn bã, lập tức “oa” một tiếng
gào lên khóc.
Năm anh trai vừa mới bước vào nhà đã nghe thấy Bánh Đậu nhỏ khóc to, Tô Tiếu Tiếu và Nhã Lệ ở trong nhà bếp cũng giật mình, cho rằng đã xảy ra chuyện gì mới vội vàng buông việc trong tay chạy vào phòng khách.
Bánh Đậu nhỏ rất ít khóc, năm anh trai đưa mắt nhìn nhau sắc mặt đều trắng bệch, cũng mau chóng chạy vào phòng khách.
Tô Tiếu Tiếu thấy Bánh Trôi nhỏ ngơ ngác nhìn anh trai, trong tay Bánh Bao nhỏ nắm miếng giấy cũng nhìn anh trai với vẻ mặt mơ hồ, cô ôm Bánh Đậu nhỏ, xoa đầu cậu bé: “Bánh Đậu nhỏ nói cho mẹ biết sao nào? Tại sao lại khóc?”
988 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận