Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 296: Gặp nhau 1

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Thật ra nếu có thể ở bên cạnh chúng ta cũng không có gì khác với hiện tại, chúng ta có đối xử với thằng bé tốt thế nào cũng không thể thay thế được cha mẹ ruột, em rất mừng cho cậu bé.
Hàn Thành gật đầu: “Anh cũng có ý này, bản thân thằng bé cũng đã chuẩn bị tâm lý, chỉ là Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ vẫn chưa biết.
Tô Tiếu Tiếu hiểu hai đứa trẻ, vừa cười vừa bảo: “Nếu Trụ Tử đi rất xa thì bọn trẻ còn rất buồn, nhưng nếu chỉ chuyển đến nhà bên cạnh vậy bọn trẻ chắc hẳn sẽ không quá buồn đâu, sau này vẫn có thể chạy sang bên cạnh chơi, nói không chừng còn vui hơn ấy chứ.
Ngược lại Hàn Thành không nghĩ đến một chuyện này, lại nói với Tô Tiếu Tiếu chuyện buổi chiều dẫn lũ trẻ đi tế bái Dương Mai.
Tô Tiếu Tiếu ôm eo anh, cọ vào người anh một cách lười biếng: “Nên đi thăm.
Cuộc sống trôi qua mỗi ngày, chớp mắt bụng của Tô Tiếu Tiếu đã được tám tháng, lúc này người có mắt đều nhìn ra được là mang thai đôi, muốn giấu cũng không thể giấu được vì thật sự lớn hơn bụng của thai phụ bình thường quá nhiều.
Tô Tiếu Tiếu cũng không giấu, lý do thống nhất chính là “bác sĩ nói có khả năng là vậy, nhưng cũng phải đợi sinh ra rồi mới biết”
Sau mấy đợt đua thuyền rồng cũng đến tết Đoan Ngọ.
Từ sau khi Lý Ngọc Phụng biết bệnh viện quân đội có rừng trúc, thi thoảng đều theo xe của Hàn Thành lên núi chặt trúc. Bà ấy khéo tay, đối với việc đan trúc giống như không thầy tự thông. Trúc ở trong tay bà ấy được vót thành sợi trúc có thể làm thành các loại đồ chứa đan lát như chiếu, gấu trúc, giá róc nước gì đó và đủ các loại giỏ như giỏ đũa, ống đựng bút, ngay cả cặp sách nhỏ và và hộp bút nhỏ của Bánh Đậu mà bà ấy cũng có thể đan ra được.
Bà ấy không chỉ đan cho mình dùng mà còn tặng không ít cho nhà Cá Nhỏ và nhà Đôn Đôn làm bà nội Đôn Đôn vui muốn chết, trực tiếp đi qua học tay nghề của bà ấy.
Châu Ngọc Hoa không có thời gian học những tay nghề này nhưng cô ta cực kỳ thích, còn mang cả ống đựng bút về bệnh viện dùng, cô ta có gì hay cứ dăm ba bữa là gửi cho Tô Tiếu Tiếu một ít.
Lý Ngọc Phụng rất thích Châu Ngọc Hoa cởi mở nhanh nhẹn, biết cô ta thích đồ mà bà ấy đan lại càng hăng hái tặng hơn, cứ đi qua đi lại quả thật không dứt.
Tô Tiếu Tiếu cầm con diều, bướm và chuồn chuồn trúc mà bà ấy đan lên nhìn trái nhìn phải, thật sự thấy phục mẹ mình sát đất.
“Mẹ, con là con gái mẹ, sao cái gì mẹ cũng biết mà con chẳng biết gì hết nhỉ?”
Lý Ngọc Phụng đang đan một một cái nia tròn dùng để phơi hàng khô, đáp con gái với vẻ bực bội: “Từ nhỏ con ngoại trừ viết chữ vẽ vời ra thì chẳng thích cái gì hết, dạy con con cũng không học, mẹ và cha con đều là người quê mùa cũng không biết sao lại sinh ra một đứa con gái chỉ biết đọc sách viết chữ như con. Cũng may con gả được cho Hàn Thành, nếu như gả về quê nói không chừng từ sáng đến tối đều khiến nhà chồng ghét bỏ. Nói đến đây, bà ấy lại thở dài một hơi: “Nếu như con sinh sớm vài năm thì đã thi đỗ đại học rồi, đáng tiếc. Tô Tiếu Tiếu đáp: “Nếu như con sinh sớm vài năm cũng không gả được cho Hàn Thành đâu mẹ ơi. Lý Ngọc Phụng cũng cười: “Cũng đúng
Bánh Đậu nhỏ thích chuồn chuồn mà bà nội đan cho cậu bé nhất, hai bàn tay nhỏ xoay rồi buông ra là nó có thể bay rất cao, lần này không cẩn thận dùng sức quá lớn khiến chuồn chuồn bay thẳng qua bờ tường ra ngoài.
“Mẹ, bà ngoại, chuồn chuồn trúc của con bay đi rồi…”
Tô Tiếu Tiếu cười: “Không sao, ra ngoài nhặt về là được.
Bánh Đậu nhỏ chạy “bịch bịch bịch” ra mở cửa, vừa vặn bước ra ngoài suýt thì đụng phải đôi chân to dài, bây giờ Bánh Đậu nhỏ đã không còn sợ người lạ nữa, cậu bé ngẩng đầu lên hỏi: “Chú dì là ai, chú dì tìm ai vậy?”
Nhã Lệ nhìn đứa trẻ tinh xảo xinh xắn trước mặt, cúi người xoa đầu cậu bé: “Chú dì là cha mẹ của Trụ Tử, xin hỏi cha mẹ cháu có ở nhà không?”
Bánh Đậu nhỏ bước lùi lại hai bước nhìn bọn họ với vẻ cảnh giác, sau đó vung đôi chân nhỏ chạy vào trong, vừa chạy vừa la: “Mẹ, bà ngoại, có lừa đảo…”
Thực tế Tô Tiếu Tiếu đang đọc sách đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ nên thật ra cũng không bất ngờ gì, tháng trước Hàn Thành đã nói cha mẹ của Trụ Tử có thể về trong tháng này.
Tô Tiếu Tiếu dắt đứa trẻ đã chạy qua, đứng dậy đi ra bên ngoài: “Con ngoan, bọn họ không phải lừa đảo, là cha mẹ của anh Trụ Tử đó.
Bánh Đậu nhỏ nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi, cậu bé nhớ anh hai nói anh Trụ Tử không có cha mẹ rất đáng thương cơ mà, hai người này thật sự không phải là lừa đảo sao?
Trương Hồng Đồ và Nhã Lệ đợi ở cửa, Tô Tiếu Tiếu chậm rãi bước qua, mỉm cười bảo: “Chào anh chị, mời vào nhà trước”
1059 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận