Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 395: Đến cửa

Một bà cụ lớn tuổi bảo: “Lúc nhỏ Tiếu Tiếu cũng như thế, khi ấy là bé gái đẹp nhất trong thôn, cũng ưa nhìn như
vậy.”
“Bà nhìn Bánh Đậu nhỏ cũng vô cùng đẹp kìa.
“Cơm Nắm nhỏ cũng vô cùng ưa nhìn, rất có tinh thần”
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, Bé Út nào có kém? Trẻ con nhà đội trưởng Tô cũng không biết lớn thế nào mà đứa nào cũng
đẹp quá”
“Đúng đó, ngay cả Trụ Tử nhỏ lần trước trở về, còn có cả Cá Nhỏ đó cũng đẹp nữa.
Bất cứ khi nào trong thôn có chút chuyện mới mẻ chưa qua một lúc cả thôn đều biết, còn nhanh hơn cả mở
phát thanh, mọi người đều đã biết rõ về trẻ con nhà đội trưởng Tô thế nào.
Hàn Thành xem như đã hiểu rồi, hóa ra những người này đều tới “thăm quan” đôi long phụng thai, anh còn cho
rằng cha triệu tập mọi người qua đây có chuyện gì chứ.
Lý Ngọc Phụng cũng không nghe nổi nữa: “Các bà muốn nhìn trẻ con thì vào mà nhìn, chặn ở cửa còn ra thể thống gì nữa, bên ngoài lạnh, lũ trẻ chơi một lúc là phải vào nhà rồi, hay là các bà vào nhà ngồi chơi đi. Một đám xã viên xua tay: “Không được không được, nhiều người như vậy sẽ dọa sợ đám trẻ mà nhà bà cũng
không đủ ngồi, chúng tôi nhìn cái là đi thôi, thím Lý và đội trưởng Tô có phúc ghê, trẻ trong nhà đứa nào cũng ưa nhìn, còn đứa nào cũng rất ngoan nữa.
“Đúng đó đúng đó, toàn bộ công xã chúng ta chưa từng nghe nói nhà ai có long phụng thai, đây chính là đôi đầu tiên ở công xã chúng ta, thật là có phúc quá.
“Được rồi, chúng ta cũng nên về nhà đi, tản đi tản đi nào”
Lý Ngọc Phụng cũng thật sự không có cách nào với những người này, chặn ở cửa không sợ dọa sợ đứa trẻ sao?
Cũng may trẻ con trong nhà đều không sợ người lạ.
Đám người đều tản hết đi rồi, Lý Ngọc Phụng mới đứng dậy đi đóng cửa, nói với Hàn Thành: “Mới sáng sớm đã
có vài đợt người tới rồi, mở một lúc là cửa lớn cũng không đóng vào nổi luôn, sợ là cứ tiếp tục không ngừng mất,
đợi buổi trưa ấm một chút mẹ dứt khoát dẫn đám trẻ ra ngoài đi dạo cho bọn họ xem đủ đi, bớt trời còn chưa sáng đã tới chặn cửa.
Đều là người cùng một đội sản xuất, lại gặp nhau thường xuyên, người ta muốn liếc mắt nhìn đôi long phụng thai cũng không tiện không cho người ta vào nhà.
Hàn Thành đã không biết nên nói gì mới phải, tạm thời đón tết mọi người đều không đi làm gì nhiều, trong thôn
có chút niềm vui gì là một đồn mười mười đồn một trăm, thật sự có khả năng toàn thôn đều chạy tới đây xem
trẻ
con.
“Con gái không sợ, mọi người thích con nên mới tới ngắm con, con nên làm gì thì cứ làm cái đó, không sợ. Hàn Thành xây dựng tâm lý cho con gái. Chuyện như vậy vẫn luôn không thiếu, ở bộ đội mọi người đều sẽ khiêm tốn một chút, cho dù tò mò cũng không
đến mức chặn ở cửa nhà anh, nhưng ở ngoài nhìn thấy bọn trẻ vẫn sẽ dừng lại nhìn một chút, hoặc là ở sau lưng đánh giá bàn luận.
Thậm chí sau này đi học, mọi người chạy vào lớp học vây quanh bọn trẻ cũng không phải không có khả năng,
thật ra những điều này cũng mang tới rắc rối trong quá trình phát triển của con trẻ, nhưng cũng không có cách
nào khác, thời buổi này song sinh đã rất ít, long phụng thai lại càng ít hơn, Hàn Thành chỉ có thể nhân lúc còn sớm xây dựng tâm lý tốt cho các con.
Thích ứng và quen với loại ánh mắt này, không coi nó là chuyện to tát gì hiển nhiên cũng sẽ không còn khó như
vậy.
Bánh Bao nhỏ thật sự tim lớn, cậu bé ngược lại không sợ gì, chỉ là có hơi lo lắng con gái nhỏ yếu ớt không thích ứng được mà thôi.
Bánh Trôi nhỏ ôm cổ cha cố gắng gật đầu: “Cha, không sợ…” Bên ngoài vẫn có hơi lạnh nên Hàn Thành bế con gái vào phòng, cọ vào đầu cô bé: “Thật giỏi.
Các anh đang chơi cờ tướng, Hàn Thành thả Bánh Trôi nhỏ vào trong lòng Cơm Nắm, Cơm Nắm nhỏ ôm em gái
thơm một cái: “Gương mặt nhỏ lạnh như vậy rồi, anh dạy Bánh Trôi nhỏ chơi cờ tướng có được không?” Hiển nhiên Bánh Trôi nhỏ không hiểu cờ tướng nhưng không ngại nhìn các anh chơi, Cơm Nắm nhỏ cầm bàn tay
của cô bé nắm một con “tượng” trong miệng còn phối âm: “Chi chi chi, chúng ta bay qua sông, sắp thắng anh Tiểu Bảo của em rồi”
Bánh Trôi nhỏ vui vẻ cười híp mắt lại.
Lý Ngọc Phụng ở bên ngoài gọi Hàn Thành: “Hàn Thành đi ăn sáng trước đi con, trong nhà bếp còn nóng đó.
Hàn Thành thu lại tầm nhìn: “Con biết rồi thưa mẹ, tới ngay đây ạ.
Lý Ngọc Phụng đã làm xong một cái cặp sách gà con, Bánh Đậu nhỏ có không ít vải bông nhiều màu sắc, trong
đó có một vài mảnh màu đỏ, lần này bà ấy khâu một con gà trống có cái mào đỏ cho Bánh Đậu nhỏ. Lý Ngọc Phụng còn gọi Bánh Đậu nhỏ đang chơi bóng với em trai qua: “Bánh Đậu nhỏ tới xem bà ngoại may cặp
sách mới cho cháu có thích không nào?
1011 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận